Lục Huyền Lâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Tang Du, bệnh còn chưa hết, bản chất đã lộ ra không sót thứ gì: “Không ai quyết định được chuyện của tôi. Cô cũng nghỉ ngơi đi.”
Lục Huyền Lâm nói xong thì đi xuống lầu rồi ra ngoài.
Bây giờ không phải là thời điểm nói nhiều, Lý Tang Du vẫn chưa khỏi bệnh, anh không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.
“Huyền Lâm …” Mẹ Lục còn muốn nói gì nữa nhưng ba Lục đã kéo bà ta ra ngoài.
Lý Tang Du nhìn bóng lưng Lục Huyền Lâm, chẳng lẽ lần này không thể giải quyết được chuyện ly hôn?
Cô muốn gọi anh lại, nhưng đầu choáng váng làm cho cô bất lực.
Vì sao mỗi lần đều như vậy?
Bởi vì Lý Uyển Khanh?
Xem ra anh muốn trả thù không thời hạn.
…
Lục Huyền Lâm ra khỏi nhà họ Lý, sau đó ngồi vào xe của mình.
“Huyền Lâm, mở cửa.” Mẹ Lục không mở được cửa xe nên đành phải gõ cửa.
Lục Huyền Lâm chỉ hạ cửa kính xuống, vẻ mặt bực bội nhìn mẹ mình.
“Bây giờ con định thế nào? Thật sự không ly hôn?”
“Con không muốn nhắc lại chuyện này.”
“Nếu không ly hôn thì nhanh chóng sinh con đi, bây giờ mấy người chú bác của con đang thúc giục con trai sinh con đấy, chỉ vì muốn lấy cổ phần của Lục Thị.”
Bây giờ ai sinh con trước cho nhà họ Lục thì sẽ là người đứng đầu Lục Thị trong tương lai, tất cả người nhà họ Lục đều biết chuyện này.
“Chú bác?” Trong mắt Lục Huyền Lâm lóe lên vẻ khinh thường: “Mẹ cho rằng ông cụ không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ sao? Nếu bọn họ có năng lực đó, ông cụ chỉ chia hoa hồng hằng năm cho bọn họ mà không cho bọn họ vào Lục Thị?”
“Con không hiểu đâu, lỡ ngày nào đó ông cụ đột nhiên xảy ra chuyện, nhà chú ba của con lại sinh cháu đích tôn, con cho rằng mình có quyền lên tiếng sao?”
Lục Huyền Lâm xua tay: “Con biết rồi, mặt khác nếu mẹ muốn cháu trai thì đối xử tốt với Lý Tang Du, cô ấy là người bướng bỉnh, mẹ càng chèn ép thì cô ấy càng chống lại.”
Mẹ Lục không quan tâm, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, ngoài đường đầy ra đó, bà ta không hiểu vì sao con trai luôn cố chấp với Lý Tang Du .
“Huyền Lâm …”
“Con rất mệt nên đi trước đây.” Lục Huyền Lâm nhìn thoáng qua một cửa sổ nào đó trong nhà họ Lý, sau đó đạp chân ga chạy đi.
…
Mấy ngày sau, bệnh của Lý Tang Du dần khỏi hẳn, vì vậy cô nhận được một kỳ nghỉ dài hạn.
Ở nhà mẹ đẻ, cô thoải mái tự do hơn rất nhiều.
Ba Lý không cho cô đi đâu, cũng chỉ có thể ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn giống như heo.
Từ ngày đó nhà họ Lục không còn phái người đến, nhà họ Lý cũng được yên tĩnh.
Người duy nhất liên lạc với cô là Triệu Nguyệt Sương.
Hai người rảnh rỗi sẽ nói chuyện phiếm trên Mesenger.