Lúc trước khi nghĩ rằng cô có thai, anh đã bảo cô tới bệnh viện kiểm tra nhưng cô một mực không nghe. Cũng chính vì vậy nên mới để cho kẻ có lòng dạ xấu xa đục nước béo cò, dựng nên chuyện mang thai giả. Đó rõ ràng là một cái bẫy nhưng Lý Tang Du lại một mực tin là thật.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Huyền Lâm căm hận chỉ muốn giết chết Vu Thiến.
Nếu Vu Thiến không đứng giữa ly gián thì mọi chuyện cũng không ầm ĩ đến mức anh và Lý Tang Du sẽ ly hôn.
Lý Tang Du giãy dụa trong lòng Lục Huyền Lâm: “Tôi không đi bệnh viện, tôi không muốn đi bệnh viện! Đánh chết tôi cũng không đi.”
Chuyện đã biết rồi thì cần gì phải đi nữa, đi rồi thì cũng vậy thôi.
Hơn nữa cô không hy vọng lúc này Lục Huyền Lâm sẽ ở bên cạnh quan tâm mình, càng nhận được nhiều sự quan tâm của anh thì về sau cô càng không rời xa được.
Bất đắc dĩ Lý Tang Du chỉ biết lấy Lý Uyển Khanh ra: “Lục Huyền Lâm, bây giờ anh bế tôi thế này không sợ bị Uyển Khanh nhìn thấy sao? Nó sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Lục Huyền Lâm biết Lý Tang Du làm vậy là để khích mình, anh nhất định sẽ không cho cô đạt được mục đích: “Uyển Khanh không giống như cô, cô ấy thấu hiểu cho mọi hành động của tôi.”
Câu nói này mang ẩn ý rằng cô không thấu tình đạt lý sao?
“Lục Huyền Lâm, với tư cách vợ cũ trong tương lai của anh, tôi thật lòng khuyên anh một câu, đừng bao giờ coi lời phụ nữ nói là thật, phụ nữ luôn nói không thành có, ngoài miệng nói rằng sẽ thấu hiểu anh nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu âm mưu thâm độc dâu, cẩn thận có một ngày nó sẽ trở mặt thành thù với anh đấy.”
“Ha ha, Lý Tang Du, e rằng trên đời này sẽ không tìm được người vợ nào rộng rãi như cô, chỉ muốn đẩy chồng mình về phía người phụ nữ khác đâu.” Lục Huyền Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng là như vậy! Lý Tang Du suy nghĩ, bọn họ vẫn còn chưa ly hôn mà.
“Dù sao tôi cũng đã nói rồi, anh sớm muộn gì cũng trở thành em rể tương lai của tôi, tôi nói sớm hay muộn một chút không phải đều giống nhau sao?” Lý Tang Du cười vui vẻ nói.
“Cút!” Lục Huyền Lâm quát lên: “Lý Tang Du, nếu như cô còn nhắc tới bốn chữ đó trước mặt tôi lần nữa, tôi sẽ làm cô ngay tại đây đấy.”
“Anh!” Lý Tang Du tin chắc rằng Lục Huyền Lâm có thể làm ra việc như vậy: “Nếu như anh thật sự làm vậy, tôi sẽ hận anh cả đời này.”
“Ha ha, vậy thì cô cứ thử đi, xem tôi có dám hay không.” Lục Huyền Lâm bỗng dưng bật cười, người phụ nữ này có thể phản ứng nhanh như vậy chắc là cơn đau vừa rồi đã biến mất.
Hơn nữa dáng vẻ mặc cho anh muốn làm gì thì làm của Lý Tang Du khiến anh vô cùng sung sướng!
“Cậu Lục, chúng ta sắp ly hôn với nhau rồi, anh cần gì phải gây khó dễ với tôi như vậy.” Lý Tang Du không hiểu nổi, trước đây Uyển Khanh không rõ sống chết thế nào, Lục Huyền Lâm cứ bám lấy cô không buông cô còn có thể hiểu được. Nhưng hiện giờ Lý Uyển Khanh đã bình yên quay về, sao Lục Huyền Lâm vẫn cứ phải dây dưa không dứt với cô?
Một tiếng “cậu Lục” khiến nụ cười trên mặt anh cứng đờ.
“Cô vội vàng vì chuyện ly hôn như vậy sao? Có phải trước khi nói đến chuyện ly hôn, cô đã tìm sẵn đường lui cho mình không? Là Thái Vũ Hàng? Hay là Thời Nhiên Phong? Vừa có tiền lại có địa vị, tôi khuyên cô nên chọn Thời Nhiên Phong thì sẽ tốt hơn.” Vừa nhắc đến chuyện ly hôn, thái độ của anh liền trở nên quái lạ.
Lúc Chu Hòe Hương gọi điện nói buổi tối cô ăn cơm ở bên ngoài là Lục Huyền Lâm đã biết cô nhất định sẽ lén lút vượt tường rồi, quả nhiên anh đứng ở trên lầu nhìn thấy cô và Thời Nhiên Phong về nhà chung với nhau.