Vừa nhắc đến đám người kia, Lý Tang Du không khỏi rùng mình một cái, lập tức đi theo anh ta.
“Biết là người nào không?”
Lý Tang Du lắc lắc đầu, ngay cả mặt của đối phương cô cũng không nhìn rõ.
Là ai muốn hại cô?
Trong đầu lướt qua tất cả mọi người một lần, cũng không tìm ra một người hận cô như vậy?
Chỉ có một người chợt lóe qua.
Vu Thiến?
Lý Tang Du lắc lắc đầu, không phải cô ta, cô ta không có to gan như vậy.
“Xem ra, người mà cô đắc tội cũng không ít nhỉ.” Thái Vũ Hàng mở cửa ghế sau tiến vào, lấy ra một hộp thuốc, nhìn thấy Lý Tang Du còn đang đứng ngây ngốc bên ngoài xe: “Còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Lên xe đi.”
Lý Tang Du bị kéo lại mạch suy nghĩ mới bước lên xe.
“Bình thường anh hay bị thương lắm à?” Nhìn thấy trên xe anh ta còn chuẩn bị cả hộp đựng thuốc, Lý Tang Du nhịn không được hỏi.
Nếu không phải chuyến đi xa thì không ai lại chuẩn bị hộp thuốc trên xe cả.
“Tôi thích dự phòng cái này, giống như tôi thích mang theo băng cá nhân bên người vậy.”
Cũng đúng, đây là thói quen của anh ta.
“Cô cũng bị thương rồi.”
“Tôi?” Lý Tang Du không thấy mình có chỗ nào bị đau cả
Thái Vũ Hàng đưa tay ra chỉ vào cổ áo của cô: “Chỗ này của cô chảy máu, cổ áo cũng bị rách rồi.”
Anh ta vừa nói như vậy, Lý Tang Du mới cảm thấy trên cổ nóng rát, cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên cổ áo đã bị rách lộ ra bả vai và một phần nhỏ nội y.
Có lẽ cổ áo đã bị bọn cướp xé ra khi cô đang vùng vẫy, vết thương trên cổ là do cô bị bọn cướp cào trúng lúc đăng giằng co quyết liệt, lúc đó cô kinh hoảng như vậy, đến mạng nhỏ xem chút nữa cũng mất rồi, cô cũng không rảnh lo mấy cái này.
Lý Tang Du ngượng ngùng kéo kéo cổ áo bị rách, nhưng có kéo cũng không ăn thua gì, nên lộ đã lộ, nên rách cũng đã rách rồi.
“Còn che được cái gì nữa đâu.” Thái Vũ Hàng vẻ mặt kinh thường lấy thuốc mỡ ra.
Cũng phải, mới vừa nãy quả thực có thể nhìn đều đã nhìn hết rồi, thậm chí ngay cả đậu hũ của cô cũng đã ăn rồi, còn che cái gì nữa chứ?
“Cởi quần áo, ra.”
“Hả?”
“Hả gì mà hả, tôi chỉ muốn bôi thuốc cho cô mà thôi, cô tưởng tôi muốn làm gì với cô à?”
Lý Tang Du dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn anh ta, anh ta muốn làm cái gì cô rất rõ, trước giờ anh ta không phải chính nhân quân tử gì.
“Ánh mắt gì đấy? Không tin tưởng tôi đến vậy à?”
Cô giơ tay ra: “Đưa thuốc cho tôi, tôi tự bôi.”
“Đằng trước đằng sau cổ của cô đều có vết thương, phía sau cũng có thể tự bội được à?”
“Cái này…”
Khi Lý Tang Du còn đang do dự, Manh Vũ Hàng đã không chút khách khí “loạt soạt” một cái, dứt khoát lôi kéo trên người cô.