“Đêm đó giữa cô và Thái Vũ Hàng thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?’
“…” Lý Tang Du không có bất kỳ phản ứng gì trước câu hỏi Lục Huyền Lâm đưa ra, thậm chí ngay cả ánh mắt cô cũng cụp xuống nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt không có cảm xúc.
“Nói đi!”
“Nói cái gì? Những chuyện này không phải anh đều đã biết rồi hay sao?”
Nói tới chuyện đêm đó cô bị bắt cóc, lòng cô âm ỉ đau đớn, không phải do vì bị hiểu lầm, mà vì bị anh bạo lực tình dục, đây là vết thương mà cô vĩnh viễn không thể chữa lành, miệng vết thương còn đang bị vạch ra, còn đang chảy máu.
“Tôi nghĩ…” Lục Huyền Lâm vừa mở miệng.
Lý Tang Du đứng lên chuẩn bị rời khỏi đây, cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Anh cũng vội vàng đứng lên: “Không được đi, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng.”
Anh duỗi tay bắt lấy cô nhưng lại bị cô tránh được, bây giờ cô rất sợ sự đụng chạm của anh.
Cảm nhận được điều này, Lục Huyền Lâm rút tay về: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi muốn hiểu rõ thêm thôi.”
Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra tưởng chừng như đã có kết luận chính xác, nhưng về sau lại có vô số chuyện không thể chắc chắn, ấn tượng của Lục Huyền Lâm về Lý Tang Du đang từng bước thay đổi, anh sợ chân tướng phía sau những chuyện này, nhất là chân tướng phía sau chuyện Lý Uyển Khanh bị tai nạn xe. Nếu như không liên quan đến Lý Tang Du thì anh nên tự mình xử lý như thế nào đây?
Anh làm tổn thương cô không phải chỉ mới một hai lần, cũng chẳng phải ngày một ngày hai, mà là tra tấn cô ròng rã suốt hai năm trời.
Càng sợ chân tướng thì càng muốn tìm ra sự thật, đó là lý do anh không thể kiểm soát bản thân mình.
“Hiểu rõ thêm?” Lúc này Lý Tang Du mới ngước mắt nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: “Bây giờ Lý Uyển Khanh đã về, chẳng phải anh nên dồn tinh thần và sức lực vào cô ta sao? Sao lại có thời gian lãng phí ở chỗ tôi thế?”
Lục Huyền Lâm né tránh ánh mắt cô: “Đừng hòng đổi chủ đề, có nhiều chuyện cô nhất định phải nói rõ với tôi, đặc biệt là vụ bắt cóc lần này. Nếu không giải quyết Đổng Sâm triệt để, lỡ sau này anh ta đến tìm cô trả thù thì phải làm sao?”
“Đổng Sâm?” Lý Tang Du suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra nhân vật này: “Hóa ra là anh ta.”
Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn cô: “Nếu không phải tôi để mắt đi điều tra thì người này sẽ trở thành mối họa lớn về sau.”
Lý Tang Du không ngờ Lục Huyền Lâm sẽ điều tra việc này, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp: “Anh tin lời tôi nói à?”
Lục Huyền Lâm không trả lời, hiện giờ anh đã tin tưởng cô theo bản năng, không chỉ riêng chuyện này.
Điều bây giờ anh có thể làm là cố gắng sửa chữa khuyết điểm của mình, mặc cho có muộn hay không.
“Vậy anh muốn bù đắp cho tôi thế nào?” Lý Tang Du nhân cơ hội nói ra điều kiện.
Bất kể chuyện trước kia được phơi bày sự thật như thế nào, cô chẳng còn quan tâm nữa, hiện giờ cái cô để ý là tương lai của mình.
Lục Huyền Lâm vẫn im lặng. Anh lờ mờ có thể đoán được cô sắp nói điều gì.
“Ly hôn đi! Lập tức ly hôn! Tôi muốn rời khỏi chỗ này!”
Lông mày anh khẽ giật giật, Lục Huyền Lâm đã tự đoán được từ trước rồi, nhưng không biết trả lời thế nào.