Lần đầu tiên Lục Huyền Lâm hòa nhã đến vậy, không chỉ nghe xong lời ông chú cảm khái mà còn thấy hết sức có lý.
“Còn cậu nữa, đến thăm con mà đi tay không vậy à, không biết đường mua cho nó món đồ chơi, trẻ con đứa nào thấy đồ chơi cũng vui mừng hết.”
Lục Huyền Lâm nghiêm túc gật đầu: “Vâng, tôi đúng là không chu đáo.”
“Còn khoảng một tiếng nữa mới tan học, bên cạnh trường mẫu giáo có một siêu thị gia đình đấy, trong đó cái gì cũng có, cậu đi mua mấy món đồ chơi rồi quay lại thăm con là vừa.”
Ông chú thấy mặt anh hiền lành nên dốc lòng truyền lại kinh nghiệm của bản thân.
Siêu thị gia đình? Lục Huyền Lâm nhớ không nhầm thì hình như là một cơ sở thuộc tập đoàn nhà mình.
“Cảm ơn chú nhắc nhở.”
Lục Huyền Lâm xem đồng hồ, lái xe tới lui không biết có bỏ lỡ lúc Mộ Mộ và Tịch Tịch tan học hay không.
Anh không có ý định đón con tan học vì dù gì đó cũng là quyền hạn của Lý Tang Du, nếu Lý Tang Du biết mình làm như vậy thì nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái.
Lục Huyền Lâm chỉ muốn được nhìn thấy hai đứa trẻ từ xa khi chúng tan học, đến lúc đó anh sẽ tặng quà cho chúng ở trước mặt Lý Tang Du rồi đi.
Như vậy đều tốt cho cả Lý Tang Du và hai đứa trẻ.
“Mau đi đi.” Ông chú bày ra dáng vẻ người từng trải vỗ vỗ vai anh.
Lục Huyền Lâm gật đầu, đi tới ven đường, đi lên chiếc Bentley màu bạc của mình.
Đến khi lên xe mới xuất hiện một vấn đề phiền não.
Anh không biết trẻ con tầm tuổi Mộ Mộ và Tịch Tịch thích cái gì, đúng hơn là anh hoàn toàn không biết trẻ con thích gì.
Từ ngày còn bé anh đã không thích chơi đồ chơi. Khi đó, anh cảm thấy chuyện thú vị nhất chính là theo ông nội học đầu tư cổ phiếu, mua vào bán ra, lợi nhuận và thua lỗ mới là trò chơi hay ho nhất.
Anh lấy tai nghe bluetooth ra đeo lên, gọi một cú điện thoại cho A Minh.
“Tổng giám đốc có việc gì thế ạ?”
Cả buổi sáng tổng giám đốc không có trong phòng làm việc, thư ký như anh ta bận không ngơi nghỉ.
“A Minh, tôi hỏi cậu cái này, trẻ con năm tuổi thì thích gì?” Lục Huyền Lâm hỏi với giọng điệu nghiêm túc, hệt như trước nay luôn hỏi A Minh về tình hình lên xuống của cổ phiếu công ty vậy.
A Minh mất một lúc vẫn chưa định hình được, trẻ con năm tuổi thích gì ư, câu hỏi gì thế này?
“Tổng giám đốc, anh phát hiện mình có con riêng bên ngoài hả? Đã năm tuổi rồi sao?”
Lục Huyền Lâm đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghe thấy A Minh đặt ra câu hỏi nghi vấn này, không khỏi sa sầm mặt.
Hỏi cái quái gì thế?
“Năm tuổi sao? Đợi đã, nếu tôi nhớ không nhầm thì hai đứa trẻ nhà Lý Tang Du cũng năm tuổi rồi.” A Minh cảm thấy như mình vừa khám phá ra một chân trời mới.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu tổng giám đốc có ý gì.
“Chờ tôi về sẽ giải thích sau, bây giờ nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi, trẻ năm tuổi thích chơi đồ chơi gì, tôi muốn biết sở thích của cả bé trai lẫn bé gái.”
A Minh dùng tay phải xoa cằm, suy nghĩ kỹ xem cháu gái nhà mình thích chơi cái gì, nghĩ ra liền đáp: “Bé trai có lẽ sẽ thích ô tô điều khiển từ xa. Còn bé gái có lẽ sẽ thích búp bê nhỉ?”