Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 512


Hai người vừa bước qua con phố, chợt nghe âm thanh gào thét của Lục Huyền Lâm: “Lái xe tới đây! Đến sân bay!”


Nhìn Lục Huyền Lâm đang nóng tính, vẻ mặt vội vàng, A Minh và Elise đồng thời có một cảm giác: Tổng giám đốc trước kia lại trở lại rồi.


Có điều, bọn họ thích.


Lục Huyền Lâm sau khi thay đổi luôn yên lặng, yên lặng đến nỗi khiến người khác sợ hãi, giống như là một thể xác không có linh hồn. Bây giờ, bản tính của Lục Huyền Lâm đã trở về, mới khiến bọn họ cảm thấy anh thật sự đang sống.


A Minh và Elise không khỏi tự hỏi: Chẳng lẽ mình có xu hướng chịu ngược đãi?


Nghĩ thì nghĩ vậy, tìm người vẫn phải tìm, bọn họ cũng hi vọng có thể tìm được người phụ nữ còn sống: Lý Tang Du!





Sảnh sân bay.


Người qua người lại trên sân, Lục Huyền Lâm đi xuyên qua bọn người, mắt không buông tha bất kì chỗ nào.


A Minh và Elise cũng giúp đỡ tìm kiếm.


Mặc dù cùng tổng giám đốc tìm người, nhưng hai người vẫn hoài nghi tính chân thực của chuyện này trong tiềm thức.


Đều biết rằng Lý Tang Du xảy ra chuyện đã qua đời, nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện, còn dẫn theo một đứa bé?


Việc này có khác gì như phim truyền hình đâu?


Khi hai người này còn đang ủ rũ thì Lục Huyền Lâm như đã phát điên lên đẩy từng người từng người ra.


Anh hi vọng khi đẩy những người này ra có thể nhìn thấy được khuôn mặt khiến anh điên đảo trong mơ kia, Còn chuyện sau gặp mặt sẽ thế nào thì nói sau, hiện tại anh không có thời gian bận tâm, một lòng muốn biết cô còn sống hay đã chết thôi?


“Xin hành khách chú ý, chuyến bay sắp cất cánh đến thành phố C, mới hành khách chuyến bay nhanh chóng Check in.”


Lục Huyền Lâm đột nhiên hiểu rõ gì đó, chạy thẳng đến phía hải quan.


“Thưa anh, xin xuất trình giấy tờ!” Đương nhiên anh bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài.


“Cho tôi vài phút được không?”


“Không được!”


“Chỉ vài phút!”


“Không được là không được, một phút cũng không được, mời anh lui về!” Ranh giới cuối cùng của bảo vệ đã bị phá vỡ.


Lục Huyền Lâm giờ gì cũng không nghe vào, một đấm đã đánh vào mặt bảo vệ, chuẩn bị cưỡng ép đi qua.


Một chiêu này chẳng những không qua được hải quan mà dẫn đến nhiều bảo vệ hơn.


Máy bay đương nhiên đến cuối vẫn bay đi mất, người cũng bị đưa vào phòng an ninh, Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế thất thần.


“Sao xúc động thế làm gì? Anh không có giấy tờ thì thôi đi, sao lại đánh người…” Đội trưởng bảo vệ ngồi đối diện cứ liên miên lải nhải giáo dục anh thiếu gia mặt đen như đáy nồi.


Lục Huyền Lâm tỉnh táo hơn nhiều so với vừa nãy, cúi đầu không biết là đã biết sai hay đang suy nghĩ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK