Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 283


Minh bắt đầu lấy tất cả các tài khoản dưới danh nghĩa của bác sĩ đó, tên bác sĩ này xử lý khá cẩn thận, tài khoản dưới tên không có số tiền đáng kể, ông ta không có nhưng không có nghĩa là vợ của ông ta cũng không, những người khác không thể phát hiện.


Minh ngẫm lại chính là hiểu ý cười một tiếng, đây quả thật là chút tài mọn cấp thấp.


Sau đó tìm ra được cách phá bỏ từ ngày chuyển tiền và bên chuyển tiền, số tiền đó chuyển qua vài người, cuối cùng vẫn là tra được từ trên người Vu Thiến.


Chuyện sau đó anh ta không tự mình động thủ, tùy tiện tìm mấy thủ hạ điều động camera giám sát xung quanh, quả nhiên lập tức nhìn thấy quá trình hai người này âm mưu ở trong quán cà phê.


Nhưng kỳ lạ là lúc đó ngoại trừ Vu Thiến ra, còn có một người đội mũ lưỡi trai và mang khăn quàng cổ, quan sát thân hình mơ hồ có thể thấy là phụ nữ, nhưng ngoại hình lại nhìn không rõ lắm.


“Người đàn bà này?”


Lục Huyền Lâm cũng chú ý tới điều này, chỉ vào người phụ nữ kỳ lạ trong bức ảnh hỏi.


Bác sĩ kia cùng Vu Thiến cũng không làm cho người ta cảm thấy đặc biệt bất ngờ, nhưng đối với người phụ nữ này, Lục Huyền Lâm lại có chút nghi hoặc, người này là ai? Cô ta đóng vai trò gì trong kế hoạch vào thời điểm đó?


Những câu hỏi liên quan đổ xô đến, nhưng thông tin về cô ta ít đáng thương, ngay cả Lục Huyền Lâm không biết cô ta trông như thế nào.


Minh giải thích :”Bác sĩ đã nhận tội nhưng hắn ta không biết nhiều về người phụ nữ này, chỉ nói rằng người phụ nữ đã che hơn một nửa khuôn mặt của mình, cộng với sự căng thẳng trong lòng hắn ta vào lúc đó, vì vậy hắn ta không nhìn thấy rõ ràng.”


Đó thực sự là một người phụ nữ kỳ lạ.


“Đã nhận tội?” Lục Huyền Lâm nhíu mày, cảm thấy huyệt thái dương của mình có chút trướng đau.


“Vâng, điều đó có nghĩa là sếp Tổng anh … Thật sự hiểu lầm…” Minh nhìn ánh mắt Lục Huyền Lâm, âm thanh phát ra từ cổ họng nhỏ đến đáng thương, anh ta không tiện nói tiếp.


Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn anh ta, còn tưởng rằng là anh ta còn có tình báo gì khác khó có thể mở miệng “Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần giấu diếm.”


Minh ngạc nhiên nhìn Lục Huyền Lâm, Tổng giám đốc đây là bảo mình chủ động trách cứ anh không phân biệt phải trái đúng sai liền hiểu lầm mợ chủ ? Đây là ảo giác do anh ta không ăn sáng mà có hả?


“Nói, khi nào cậu trở nên ấp úng như vậy?”


“Ý tôi là, Tổng giám đốc ngài thật sự hiểu lầm Mợ chủ, cô ấy vô tội bị người ta hãm hại.”


Minh tức giận, giọng nói âm trầm vừa ổn định vừa vang dội, nói xong lại rụt cổ nhìn sắc mặt Lục Huyền Lâ, đây chính là Tổng giám đốc bảo anh ta nói.


Quả nhiên anh ta nhìn thấy sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, chỉ thấy Lục Huyền Lâm buông ảnh trong tay xuống nói “Cậu không cần phải trực tiếp như vậy, về sau vẫn nên hàm súc một chút.”


Trong văn phòng, trên đầu Minh như thể có một đàn quạ đen kêu cạp cạp bay qua, sắc mặt của Minh hết xanh lại trắng, miệng càng đắng, anh ta biết mình không nên nói như vậy.


Lục Huyền Lâm cầm ảnh nhìn đi xem lại rất lâu, tâm trạng không thể nói là không phức tạp, từ lúc đó mình đã hiểu lầm Lý Tang Du, nhưng cô lại không tranh không đoạt không có nửa câu oán hận, thậm chí ngay cả biện giải cho mình cũng không có một câu.


Chuyện bị điều tra này giống như là mở ra một lỗ hổng trong lòng Lục Huyền Lâm, anh nên biết người như Lý Tang Du làm sao có thể tự tay bỏ đi đứa nhỏ của mình.


Thậm chí quay ngược thời gian, có phải anh có lý do để tin rằng tai nạn xe hơi của Lý Uyển Khanh lúc trước kỳ thật cũng không liên quan gì đến Lý Tang Du không? Lục Huyền Lâm xoa xoa sống mũi mình, anh cảm thấy có chút đau đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK