Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 211


Ánh mắt Lục Huyền Lâm trên cả đường đi đều lạnh như băng, Minh không khỏi rùng mình một cái.


Ai biết còn có chuyện gì khiến Lục Huyền Lâm tức giận như vậy không? Tất cả hợp đồng với nhà họ Lưu đều dừng hết cả.


“Gọi cho Thời Nhiên Phong!”


Minh lập tức hiểu ra, nguyên nhân khiến bây giờ Lục Huyền Lâm tức giận như vậy chính là do người đàn ông khiến anh “bị cắm sừng” đó.


Rất lâu sau điện thoại mới kết nối được: “Xin chào, tôi là Thời Nhiên Phong.”


Chào…cái đầu anh…


Khi Lục Huyền Lâm nghe thấy lời chào bình tĩnh của Thời Nhiên Phong, một tia bất mãn vụt qua não anh.


“Xin chào? Có nghe thấy không ạ?” Trong điện thoại vang lên một tiếng chào khác.


“Tôi là Lục Huyền Lâm.” Lục Huyền Lâm cảm thấy không cần phải giấu giấu giếm giếm, tốt nhất là đối mặt với thân phận của mình.


“Hóa ra là cậu Lục, sao hôm nay rảnh rỗi mà gọi điện cho tôi thế?”


Lời chào hỏi lịch thiệp của Thời Nhiên Phong khiến Lục Huyền Lâm càng thêm giận.


Bây giờ giả vờ lịch thiệp làm gì, như vậy có thể hấp dẫn hơn khiến người phụ nữ khác trèo lên giường sao?


Cái gì mà người phụ nữ khác, phủi phui cái mồm, loại người phụ nữ này, chuyên quyến rũ đàn ông, không chỉ cố ý tiếp cận anh, mà bây giờ xem ra còn định trèo lên giường của Thời Nhiên Phong nữa.


“Đừng có tỏ ra thân thiết với tôi, nói thẳng đi, Lý Tang Du ở chỗ cậu đúng không?”


Lục Huyền Lâm đã rất khó chịu từ lâu, bây giờ cũng không thèm để ý đến thân phận của mình. Bây giờ chỉ muốn biết người phụ nữ đó có thực sự ở trên giường của anh ta hay không.


“Anh nói Du à? Đúng vậy, cô ấy đang ở nhà tôi.” Thời Nhiên Phong cười nhẹ đáp lại câu hỏi của Lục Huyền Lâm, như mang theo chút ý tứ chế giễu.


Người luôn được săn đón như Lục Huyền Lâm sao có thể chịu đựng bị cười nhạo như vậy chứ?


“Hừ, Du?” Giọng nói và tên gọi quá đỗi thân mật này khiến sắc mặt của Lục Huyền Lâm gần như hòa làm một với bầu trời bên ngoài, thật sự là tối đen!


Trên trán Minh cũng đã đổ mồ hôi, xem ra hôm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.


Tên Thời Nhiên Phong này cũng to gan lắm, cứ nhất định phải chọc giận Tổng Giám đốc Lục ở đây.


“Đúng vậy, có lẽ tôi quá thân mật, nhưng tôi vẫn muốn nhắc cậu rằng nếu cậu thực sự lo lắng cho Du, xin cậu nhớ sau này phải đến đồn cảnh sát đón cô ấy càng sớm càng tốt!” Thời Nhiên Phong lên tiếng dạy dỗ Lục Huyền Lâm, vẫn dùng giọng nói lịch sự của một quý ông tao nhã.


Lục Huyền Lâm vốn đã rất khó chịu khi nghe người khác nghi ngờ mình, bây giờ Thời Nhiên Phong lại còn đổ thêm dầu vào lửa và chế nhạo kiểu này như thể anh ta thắng trận vậy.


“Cậu có quyền gì mà chỉ trích tôi?”


“Đủ tư cách đã đưa Du ra khỏi đồn cảnh sát! Cậu nghĩ cậu đủ tư cách không?”


Lời Thời Nhiên Phong nói quả thực rất đúng, Lục Huyền Lâm không hề biết Lý Tang Du đã ra ngoài, nếu anh biết, anh nhất định sẽ không để một cô gái ở trong đồn cảnh sát lâu như vậy.


Nhưng Lục Huyền Lâm đã bỏ Lý Tang Du lại, ra ngoài chơi vui vẻ với mấy người phụ nữ khác. Bản thân anh không có tư cách gì cạnh tranh với Thời Nhiên Phong. Tự anh cũng không có đủ tự tin rằng mình sẽ đánh bại Thời Nhiên Phong.


“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.” Lục Huyền Lâm nghiến răng cúp điện thoại của Thời Nhiên Phong, sắc mặt còn đen hơn than.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK