Trái tim Lục Huyền Lâm từ cô độc dần dần biến thành nổi giận, sau khi cô độc xong lại trở về cô đơn, bốn chữ một xác hai mạng làm sự cô đơn hàng hoàn toàn vỡ nát, đổi lấy chính là một vết thương nghiêm trọng mà mình không thể nhìn thấy.
Trịnh Uyển Khanh hoàn hồn, nhanh chóng đỡ Lục Huyền Lâm, lại bị anh đẩy ra.
“Cô gái, cô vừa mới nói cái gì vậy?” Bởi vì cái chết của Lý Tang Du, thiếu chút nữa là đã khiến bệnh tim của ông cụ Lục tái phát, ông gắng gượng hỏi.
“Tang Du đã mang thai, hơn ba tháng rồi, cô ấy không cho tôi nói cho các người biết.”
Ông cụ Lục há to miệng, lại không thể phát ra âm thanh nào, một lúc lâu sau mới có thể phun ra một câu: “Nghiệt tử, nghiệt tử mà! Ông còn có mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên nhà họ Lục nữa chứ…” Lời còn chưa nói xong thì người đã ngã xuống, người nhà họ Lục vội vàng đỡ ông cụ, lớn tiếng gọi bác sĩ đến cấp cứu.
Ông cụ được đưa vào trong phòng cấp cứu, nhưng mà người ở ngoài phòng phẫu thuật vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ.
“Chị dâu ly hôn với anh họ trong tình huống mình đang mang thai?” Tiền An Na hỏi.
Lâm Hân nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Lục Huyền Lâm: “Cậu Lục, anh đã cướp Tang Du từ trong tay của anh trai tôi, tại sao anh lại không trân trọng chị ấy, chị ấy kết hôn với anh hai năm, đã từng mang thai ba lần, nhưng không có lần nào có thể giữ được con, bây giờ ngay cả tính mạng của chị ấy cũng đã mất rồi. Rốt cuộc cũng không quấn lấy anh nữa, anh đã vui chưa?”
Dưới sự chất vấn của Lâm Hân, lúc này Lục Huyền Lâm hối hận nói không nên lời, điều mà bây giờ anh nhìn nhận rõ nhất đó chính là mình là một kẻ ngốc, vô cùng ngu ngốc, anh mãi mãi mất đi Lý Tang Du rồi.
“Huyền Lâm, cậu vẫn còn có Uyển Khanh mà, con bé yêu cậu, cậu cũng có thể cảm nhận được…” Tiêu Hà vội vàng lên tiếng.
Trịnh Khôi cũng hò theo: “Cậu quen biết với Uyển Khanh cũng không phải là một hai năm, có thể chuẩn bị đính hôn rồi.”
Lục Huyền Lâm cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là người một nhà, ba vợ tôi nuôi lớn con gái ông không công, bây giờ nhà họ Lý tan nhà nát cửa, các người còn có mặt mũi ở đây nói chuyện kết hôn.”
Người nhà họ Trịnh bị nói á khẩu không thể trả lời. Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Trịnh Uyển Khanh há to miệng, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.
“Cô lừa gạt tôi biết bao nhiêu năm, cô và mẹ của cô lừa gạt tôi nhiều năm như vậy, cô cho rằng tôi còn tin tưởng cô à?” Lúc này, trong mắt Lục Huyền Lâm nhìn Trịnh Uyển Khanh đã có căm ghét.
Ánh mắt của Lục Huyền Lâm khiến cô ta cảm thấy cô ta đã mưu mô và che giấu nhiều năm như thế mà vẫn không thể giữ được anh, cô ta sẽ hoàn toàn mất đi Lục Huyền Lâm.
Không cô ta không thể nào chấp nhận được sự thật này.
“Lục Huyền Lâm…” Trịnh Uyển Khanh muốn bắt lấy cánh tay anh.
Lại bị Lục Huyền Lâm gạt phăng ra: “Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các người!”
“Đừng, đừng đối xử với em như vậy.” Nước mắt Trịnh Uyển Khanh rơi như mưa, cuối cùng bị Tiêu Hà giữ lại.
Tiêu Hà biết ngày hôm nay cho dù bọn họ có nói cái gì, Lục Huyền Lâm cũng sẽ không nghe lọt tai. Bây giờ Lý Tang Du đã chết rồi, không còn sự uy hiếp nữa.
Dưới lực kéo mạnh mẽ của Tiêu Hà, Trịnh Uyển Khanh khóc thút thít rời khỏi bệnh viện.
Người nhà họ Trịnh về rồi, ngoài phòng phẫu thuật lại lâm vào sự trầm mặc.