Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 133


Lời này nghe có vẻ như mẹ hiền nhưng trong lòng Lý Tang Du hiểu rõ, đây là từ phương diện khác nói tính cách cô không tốt, ở nhà xưng vương xưng bá, bây giờ chỉ còn lại có mình cô là con gái, cô lại càng không e sợ gì nữa.


Lý Tang Du thầm hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ đi vào phòng khách.


Mọi người đều quay lưng về phía cửa, cũng không có ai phát hiện ra cô đã bước vào.


“Là con không đúng, không quan tâm tới cô ấy, sau này con sẽ chú ý nhiều hơn.” Thái độ của Lục Huyền Lâm cực kỳ thuận theo, so với lúc ở trước mặt Lý Tang Du hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau.


Quả nhiên là giỏi diễn trò, Tiêu Hà cũng vậy, Lục Huyền Lâm cũng thế.


“Chuyện này làm sao có thể trách con được chứ. Nó lớn như vậy rồi, lời nói và việc làm cũng nên có chừng mực, muộn thế này còn chưa về, không biết chúng ta sẽ lo lắng sao?” Tiêu Hà ra vẻ hiền từ.


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con bị người ta đánh? Du còn quen biết với đám du côn đó sao?” Ông Lý hỏi vấn đề mà suốt cả một tối vẫn không hiểu được.


“Cái này phải hỏi Du. Ai biết nó giao du với những bạn bè nào.” Tiêu Hà nói.


Nếu không có ông Lý ở đây, Tiêu Hà và Lục Huyền Lâm tuyệt đối sẽ không nói chuyện khách sáo như vậy, không chừng còn ngầm nói xấu gì cô nữa. Lý Tang Du cũng không muốn dỗi lại. Cho dù cô nói ra chân tướng, cũng chỉ khiến cho ba mình ngột ngạt, có một số chuyện, ba không biết trái lại còn tốt hơn.


Tiêu Hà vẫn rất được ông Lý cưng chiều, đương nhiên trong đó không thiếu được chuyện bà ta làm tốt biểu hiện bề ngoài.


Lý Uyển Khanh mất tích, Tiêu Hà lại tỏ ra vô cùng rộng lượng, điều này cũng càng chiếm được thiện cảm của ông Lý, kế công tâm là tuyệt chiêu sở trường của bà ta.


Chỉ cần ba vui vẻ, Lý Tang Du cần gì phải vạch trần bộ mặt thật của bà ta, khiến cho cả nhà sặc mùi thuốc súng cũng không dễ chịu gì.


“Gần đây tâm trạng Tiểu Du nặng nề, không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, ban đêm còn thường xuyên không về ngủ…”


Lục Huyền Lâm còn chưa nói xong, Tiêu Hà đã kinh ngạc kêu lên: “Ban đêm không về ngủ? Tiểu Du vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sao có thể như vậy được?”


Có sự khuếch đại của Tiêu Hà, vẻ mặt ông Lý trở nên nghiêm trọng. Con gái của mình đã lập gia đình lại không về ngủ ban đêm, vậy còn ra thể thống gì nữa.


Lý Tang Du thật sự không nghe nổi nữa. Vở kịch này đã diễn quá lố rồi, bọn họ chĩa tất cả mũi dùi về phía cô, thật sự cho rằng cô không biết nổi nóng sao?


“Lục Huyền Lâm, nói chuyện phải nói đúng lương tâm. Anh suốt ngày ăn chơi phóng đãng với những người phụ nữ khác nhau, sao lại thành tôi có lỗi vậy?” Lý Tang Du đã mở miệng.


Mọi người đều nhìn về phía Lý Tang Du.


Ba người ba vẻ mặt, một người lúng túng, một ngậm miệng, chỉ có ông Lý là thật sự giật mình kinh ngạc.


“Du, con làm sao vậy? Ai bắt nạt con, con cứ nói cho ba biết, cho dù ba có liều cái mạng già này cũng phải tìm kẻ đó tính sổ.”


“Ba, không sao, chỉ là hôm nay con hơi xui xẻo, gặp phải mấy chuyện không vui thôi. Chẳng phải bây giờ con đã trở về bình an sao?” Cho tới nay, Lý Tang Du ở tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện mình gặp phải ở nhà họ Lục trước mặt ba, chính là sợ tâm trạng của ba quá kích động.


Ánh mắt Lý Tang Du hờ hững nhìn lướt qua Lục Huyền Lâm và Tiêu Hà.


Trên mặt Lục Huyền Lâm có mấy vết máu bầm, Tiêu Hà lại hả hê, vui sướng.


Cô càng xui xẻo, Tiêu Hà lại càng vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK