Nghe tin này, Lý Tang Du dừng bước.
“Mẹ?”
“Mẹ ơi?”
Cả Lý Mộ lẫn Lý Tịch đều ngậm kẹo, nghiêng đầu nhìn Lý Tang Du bỗng nhiên đứng yên.
Rốt cuộc mẹ nghe điện thoại nói gì mà ngẩn người gần mười phút rồi thế?
“Mẹ bị ngốc rồi à?” Lý Tịch nhẹ nhàng chọc bả vai Lý Mộ.
“Ai biết được! Có thể ngốc thật cũng nên đấy!”
Lý Mộ nhún vai, ra vẻ mình cũng không hiểu cách suy nghĩ của mẹ cho lắm.
“Chỉ là cảm thấy có hơi…”
“Thôi mẹ ơi, mẹ chơi với bọn con đi thì hơn. Đừng nghĩ chuyện đâu đâu nữa!” Lý Tịch kéo Lý Tang Du vừa hoàn hồn lại đi về phía vườn hoa.
“Tịch Tịch ngoan, chúng ta về nhà thôi. Mẹ có chút việc. Không chơi nữa, được không?”
Đương nhiên là Lý Tang Du biết ý đồ của con gái mình, cô cảm kích xoa nhẹ đầu bé.
Hiện tại không phải lúc để giải sầu mà quan trọng nhất là sắp xếp lại những chuyện gần đây mới phải.
“Mẹ, là vì chú Vương sao ạ?”
Vừa rồi Lý Mộ vẫn luôn quan sát trạng thái của mẹ khi nhận điện thoại.
“Ngoan. Không phải đâu, không phải chuyện của chú Vương. Con mau đi chơi với Tịch Tịch đi, lát nữa mình về nhà!”
Lý Tang Du vừa nhìn hai đứa con tung tăng trong công viên chơi trò chơi vừa suy nghĩ vấn đề của mình.
Rốt cuộc có nên đi thành phố A không đây?
Thôi bỏ đi, có gì mai tính.
Dù sao thì anh Vương cũng yêu cầu cô ngày mai đến công ty trước.
Cô nhận công việc này cũng là vì có thể không cần đến chỗ làm, cứ làm ở nhà là được. Như vậy cũng tiện cho cô chăm sóc hai con nhỏ.
Giờ nếu vì từ chối không đi thành phố A mà đánh mất công việc này thì ngược lại rất đáng tiếc.
Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, để mai rồi tính. Cứ sống tốt ngày nào hay ngày nấy là thói quen cô gây dựng suốt mấy năm ra đi.
Cô ngẩng đầu nhìn hai anh em như hai thiên thần nhỏ, dù mệt nữa, khổ nữa cô cũng cam lòng.
Đã đến lúc về nhà.
“Tịch Tịch!” Tiếng thét hốt hoảng của Lý Mộ vang lên sau lưng, Lý Tang Du giật thót, Lý Tịch làm sao vậy?
Lý Tịch mếu máo, một tay ôm bụng, nửa người đã sắp ngã ra đất tới nơi.
“Mẹ ơi, đau quá!” Tuy đau đến mức không đứng vững, nhưng Tịch Tịch vẫn cố gắng chạy về phía mẹ mình.
Đối với bọn nhỏ, mẹ chính là bến cảng tránh gió cuối cùng.
Đương nhiên Lý Mộ cũng nhận ra mẹ đang đau lòng, cậu bé biết mẹ đã phải chịu khổ rất nhiều vì hai anh em cậu.
Hơn nữa, bệnh của Lý Tịch lâu nay chẳng có triệu chứng gì, đây cũng là điều mẹ lo nhất.
“Bé cưng ngoan, mẹ đây rồi. Không đau, không đau đâu!” Tuy trong lòng Lý Tang Du cũng đau đến khó chịu, nhưng một khi người mẹ thể hiện đau đớn ra ngoài thì sao có thể xoa dịu nỗi sợ của con mình chứ?