Không chỉ người nhà họ Lý thấy khó hiểu mà đến cả người nhà họ Lục cũng không hiểu nổi. Lý Tang Du chỉ là một đứa cháu dâu, lại còn là đứa cháu dâu không sinh được con trai, cũng không được yêu mến, sao vừa tỉnh lại ông cụ đã muốn gặp cô?
Lý Tang Du mang theo sự ngờ vực đi vào phòng theo dõi, thấy ông cụ nằm trên giường bệnh, có phần hao gầy.
Lý Tang Du đi đến bên giường, nhẹ nhàng gọi một câu: “Ông ạ!”
“Tang Du…” Ông cụ duỗi cánh tay vẫn hơi run rẩy ra, Lý Tang Du lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo này.
“Đứa trẻ ngoan, ông có lỗi với con…” Giọng ông cụ có phần nghẹn ngào.
Lý Tang Du sững sờ, không rõ vì sao ông ta phải nói như vậy. Nhưng ông cụ vì nghe được chuyện của cô, sau đó tức đến nỗi phải vào phòng phẫu thuật, từ đó có thể nhìn ra ông cụ thật lòng quan tâm cô.
Từ sau khi cô vào làm dâu nhà họ Lục, tất cả mọi người nếu không ghét bỏ cô thì cũng tỏ ra lạnh nhạt, họ không thèm che giấu sự khó ưa rõ mồn một này.
Cho dù ông cụ không thích cô nhưng cũng không bới móc quá nhiều, cho nên tình cảm Lý Tang Du đối với ông cụ cũng chỉ nhàn nhạt.
Chuyện xảy ra đột ngột lần này lại khiến trong lòng Lý Tang Du có chút cảm xúc không bình thường.
Lý Tang Du nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ông cụ: “Ông à, bây giờ ông đừng nói những chuyện này, ông vừa được làm phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi cho khỏe, lúc này nhất định không thể lại tức giận nữa, chúng con đều bị ông dọa cho sợ hết hồn đấy ạ.”
“Huyền Lâm, thằng mất dạy này là do ông chiều hư, nó có rất nhiều tật xấu, ông cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cứ tưởng rằng nó sẽ sửa đổi, không ngờ nó càng ngày càng làm càn…”
Tính tình Lục Huyền Lâm như thế nào, cô hiểu rất rõ, ở trước mặt ông cụ cô có thể nói gì chứ?
“Chuyện nó làm với con, ông sẽ bắt nó xin lỗi con…”
“Ông, sao có thể để ông xin lỗi vai dưới như con chứ?” Lý Tang Du quả thực không dám nhận, ông ta làm thế không phải là khiến cô giảm thọ hay sao?
Ông cụ nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, ông cụ như đã hạ quyết tâm phải làm gì đó: “Đi gọi hết đám ranh con kia vào đây.”
“Dạ!”
Lý Tang Du mở cửa phòng bệnh rồi nói: “Ông bảo mọi người vào trong!” Đám người nhà họ Lục đang chờ ở bên ngoài chen lấn xô đẩy đi vào như ong vỡ tổ, chỉ sợ nếu vào muộn thì sẽ bị gạt ra ngoài.
Nhà họ Lục là một gia tộc lớn, mỗi lứa đều có khoảng mười mấy hai mươi người.
Lý Tang Du bị mọi người đẩy ra ngoài cửa.
Ba Lý đi đến bên cạnh Lý Tang Du, nhỏ giọng hỏi: “Tang Du, ông cụ đã nói gì thế?”
Lý Tang Du lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, chỉ nói là thay Lục Huyền Lâm xin lỗi con thôi.”
“Ồ?” Ba Lý có vẻ kinh ngạc, ông không ngờ người có quyền uy như thế ở nhà họ Lục sẽ xin lỗi một đứa cháu dâu đấy?
“Lục Dương, gọi Trần Siêu tới đây.” Ông cụ lên tiếng nói.
Đây là lần thứ ba Lý Tang Du nghe được cái tên Trần Siêu này, cô có ấn tượng, đây là luật sư riêng của ông cụ, anh ta từng thay ông cụ đọc di chúc ở nhà tổ nhà họ Lục. Cũng chính trong lần đó, mới có bản di chúc để cho chắt trai trưởng sở hữu 50% cổ phần của tập đoàn Lục Thị.
Vừa nghe thấy cái tên này, những người nhà họ Lục khác cũng phấn chấn hẳn, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đợi được đến giờ phút này.