Vu Thiến nghe thấy anh nói như vậy, nếu Lý Tang Du còn sống, có lẽ là con của bọn họ cũng có độ tuổi bằng với đôi long phượng thai khi nãy.
Cô ta cứ đứng đó với Lục Huyền Lâm như thế, xa xa đã không còn bóng dáng của hai đứa nhỏ đâu, nhưng mà anh không muốn đi, vẫn còn đang nhìn, cho nên cô ta không đành lòng thúc giục.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Huyền Lâm quay người đi ngược trở về.
“Không đi tiếp hả?”
“Ừm.” Lần này đến đây, anh cũng chỉ muốn nhìn nơi cuối cùng mà Lý Tang Du đã lựa chọn.
Chỉ nhìn thôi.
Lúc đi khoảng 100 mét, thật sự có một siêu thị.
Cậu bé không lừa gạt anh.
Thế là anh thật sự đi vào trong siêu thị mua một chai nước.
Cũng bởi vì đây là nơi mà bé trai chỉ cho anh, cho nên anh thật sự đi mua nước.
Tại sao lại làm như vậy?
Anh không biết.
Giống như tại sao anh lại muốn đến thành phố C, chỉ vì nơi này là nơi mà Lý Tang Du muốn đến.
Đây là một loại tình cảm khó nói.
…
“Bọn con về rồi.” Lý Mộ vừa mới vào cửa thì liền gọi với vào trong phòng bếp.
“Mẹ ơi, hôn hôn.” Mà Lý Tịch thì chạy lạch bạch vào trong phòng bếp, duỗi hai tay ra đòi ôm một cái.
Lý Tang Du trong bếp dừng động tác xào rau, cúi người xuống, mặt chạm mặt hôn hôn cô bé một hồi.
Lý Tịch hài lòng bò lên cái ghế ở bên cạnh bàn ăn trong phòng bếp, hai tay chống cằm, mắt mở to nhìn Lý Tang Du đang nấu đồ ăn.
Bắt đầu từ khi Lý Mộ bước vào thì vẫn ngồi trên ghế bên cạnh bàn ăn, thờ ơ nhìn mọi chuyện.
Lý Tang Du cũng muốn hôn hôn Lý Mộ, nhưng người ta không có đồng ý.
Đối mặt với hai anh em có tính cách khác biệt như thế này, Lý Tang Du rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục xào nấu đồ ăn ở trong nồi.
“Mẹ ơi, ngày hôm nay con gặp một cái chú kỳ quái.” Lý Tịch nói.
Lý Tang Du quay đầu lại nhìn bọn nó: “Tịch, mẹ đã nói với con như thế nào hả?”
“Mẹ đã nói là không thể nói chuyện với người lạ, không thể để người lạ chạm vào mình, nếu không thì sẽ bị bắt đi, bị bắt đi thì sẽ không gặp được anh trai, ba và mẹ nữa.”
“Đúng rồi, Tịch thật là ngoan, đều nhớ kỹ hết.” Lý Tang Du hài lòng gật đầu, sau đó lại cảm giác không đúng chỗ nào đấy: “Tại sao mẹ lại là người cuối cùng?”
“Bởi vì ba sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho Tịch, còn làm cơm ngon cho Tịch ăn nữa.”
Lập tức, có một con quạ bay ngang trên đầu Lý Tang Du: “Mẹ làm đồ ăn không ngon hả?”
Lý Tịch một mặt chê bai: “Mẹ làm…”
“Mẹ nấu ăn còn ngon hơn chú nữa.” Lý Mộ tiếp lời em gái.
Làm sao mà Lý Tang Du có thể tin tưởng lời của Lý Mộ được chứ, mình nấu ăn ở trình độ nào, mình rõ ràng nhất. Nhưng mà cô sẽ xem như câu nói này là đang cổ vũ mình.
Mấy năm nay, cô đang học tập rất nhiều thứ, cũng đã có tiến bộ, duy nhất chỉ có tay nghề nấu ăn là không tiến bộ.