Để cô đi… Dường như trong lòng có chút luyến tiếc.
Nhưng anh không có lý do gì để giữ cô lại cả.
Đang lúc anh cảm thấy khó xử, điện thoại di động chợt vang lên.
Lý Tang Du nhìn sang, trên điện thoại hiển thị tên của Tiêu Hà: “Sao không bắt máy đi? Sợ tôi ghen à?”
Lục Huyền Lâm do dự không biết nên bắt máy hay không, hôm nay anh muốn nói chuyện đàng hoàng với Lý Tang Du. Khó khăn lắm mới mở ra một kẽ hở, nếu lúc này từ bỏ, không biết khi nào mới có thể mở trái tim cô ra một lần nữa.
Chuông điện thoại reo liên tục, Lục Huyền Lâm vẫn không bắt máy.
“Nhận đi, chắc có chuyện gì đó liên quan tới Lý Uyển Khanh đấy.” Lý Tang Du chắc chắn anh không thể từ bỏ Lý Uyển Khanh.
Lý Tang Du hiểu rõ Tiêu Hà, mấy năm nay bà ta nhịn nhục chỉ chờ đến lúc Lý Uyển Khanh trở về thôi. Giờ cô ta về rồi, sao bà ta có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy chứ?
Tất nhiên là sẽ nghĩ đủ mọi cách để tác hợp cho Lục Huyền Lâm và Lý Uyển Khanh.
Quả nhiên vừa nghe tên Lý Uyển Khanh, Lục Huyền Lâm trượt nút nhận cuộc gọi.
Chuyện của anh và Lý Uyển Khanh hoàn toàn không phải bí mật gì với Lý Tang Du nên không cần kiêng dè, anh trực tiếp bắt máy trước mặt cô: “Bác gái!”
“Huyền Lâm à, con mau tới khuyên Uyển Khanh đi. Con bé không chịu ăn cơm, tự nhốt mình ở trong phòng, ai gõ cửa cũng không mở, bác lo sức khỏe của con bé…” Giọng nói của Tiêu Hà có phần gấp gáp.
Lục Huyền Lâm nhíu mày: “Buổi sáng khi gặp cô ấy vẫn bình thường mà, có chuyện gì xảy ra sao?”
Chẳng lẽ vì anh không ở bên cô ấy?
Lý Tang Du đứng bên, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu thấu. Cô biết ngay Tiêu Hà sẽ dùng chiêu này mà. Chuyện bé xé ra to, biến Lý Uyển Khanh thành người yếu đuối, kiểu người theo chủ nghĩa đàn ông như Lục Huyền Lâm chắc chắn sẽ cắn câu.
Cho nên Lý Uyển Khanh mới thuộc tuýp người anh thích, còn cô thì không.
“Huyền Lâm… Uyển Khanh thật vô phước mà.” Tiêu Hà nghẹn ngào nói: “Chiều nay đến bệnh viện làm xét nghiệm tổng quát, kết quả kiểm tra…”
“Nói sao ạ?” Lục Huyền Lâm căng thẳng.
Giờ anh vô cùng sợ nghe những tin xấu liên quan tới Lý Uyển Khanh. Vất vả lắm mới gặp lại sau hai năm mất tích, nếu sức khỏe cô ấy có vấn đề gì, anh cũng không biết phải làm sao.
“Nói cả đời này con bé không có khả năng sinh con nữa…” Tiêu Hà nói đến đây, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc: “Bác hỏi nó hai năm qua sống thế nào, ở đâu, tại sao không về nhà. Con bé nói chẳng nhớ gì cả. Bác sĩ nói triệu chứng này của nó gọi là gì mà mất trí nhớ tạm thời, sẽ tự động quên đi những ký ức đau khổ…”
Dù cách một cái loa, nhưng Lý Tang Du vẫn cảm nhận được sự đau lòng trong tiếng khóc của Tiêu Hà.
Với con gái mình, Tiêu Hà không cần giả bộ cũng có thể bày ra tình thương người mẹ phát ra từ tận đáy lòng.
Lục Huyền Lâm đứng lên: “Con sẽ đến ngay!”
Khi đối diện với tầm mắt của Lý Tang Du, trong mắt anh hiện lên vẻ áy náy: “Bị cô đoán trúng rồi, tôi phải tới nhà họ Lý một chuyến!”
“Đi đi, dù cả đêm không về tôi cũng không có ý kiến gì đâu.” Lý Tang Du tỏ ra rất rộng lượng.
“Cô không muốn về nhà một chuyến sao?” Lục Huyền Lâm đề nghị.