Cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Thái Vũ Hàng.
“Anh…”
“Tôi cái gì mà tôi, tôi không nói đến, cũng không nói không đến.” Thái Vũ Hàng lộ ra vẻ mặt trêu chọc.
Chơi chữ sao?
Muốn tới thì tới sớm đi, còn hại cô bị thương.
“Mộ Nhã Kỳ đâu?”
Thái Vũ Hàng không trả lời vấn đề này mà nhìn Triệu Nguyệt Sương đang choáng váng vì quá kinh ngạc và vui mừng, nói: “Các cô để tôi lên sân khấu kiểu này à?”
Lúc này, trên đó hoàn toàn bừa bộn.
“Tôi, tôi sẽ lập tức phái người dọn sạch ngay.” Triệu Nguyệt Sương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới xử lý.
“Sao vậy? Cô không cám ơn tôi à?”
Cảm ơn?
Lý Tang Du hé môi, lộ ra hàm răng.
“Thôi được rồi, nụ cười này của cô thật khó coi.”
Lúc này, cô làm gì còn tâm trạng nào cười được nữa, vô duyên vô cớ chịu khổ lâu như vậy, còn bị thương, ai cười nổi chứ?
Thái Vũ Hàng nhíu mày, lấy tay quạt không khí trước mũi: “Trên người cô có mùi gì vậy, thật khó ngửi.”
“Đây là món quà do fan hâm mộ của các anh tặng cho tôi đấy.”
Lý Tang Du phủi các loại mảnh vụn và vết bẩn trên người. Cả người mình quả thật chật vật, bẩn thỉu tới mức ngay cả mình cũng thấy không thoải mái. Chiếc áo sơ mi vốn màu trắng đã bị nhuộm thành một màu loang lổ.
Thái Vũ Hàng nhìn Lý Tang Du trước mặt với ẩn ý sâu xa.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Triệu Nguyệt Sương đã dọn dẹp sạch sẽ sân khấu, bước xuống mời Thái Vũ Hàng đi lên.
Người nổi tiếng đúng là người nổi tiếng. Đám fan hâm mộ vừa rồi còn đang nổi giận, mới nhìn thấy Thái Vũ Hàng lên sân khấu, những tiếng mắng chửi tức giận đã lập tức chuyển thành tiếng hò hét sôi động.
Nhìn Thái Vũ Hàng đứng ở trên sân khấu với hình tượng một anh trai ấm áp, hoàn toàn là hai gương mặt khác nhau.
Lý Tang Du nhìn đám fan hâm mộ kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Điên cuồng!
“Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi!” Lý Tang Du thở hắt ra một hơi.
“Nhóm trưởng, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, đi thôi, sẽ có người khác tiếp quản chỗ này.”
“Mộ Nhã Kỳ còn chưa tới, cô ta…”
“Cô ta cũng tới rồi, đang trang điểm ở phía sau sân khấu.”
“Vậy chẳng phải tôi càng nên đi gặp sao?”
“Cô… vẫn đừng nên đi nữa.” Ánh mắt Triệu Nguyệt Sương có phần né tránh.
“Tại sao?”
Triệu Nguyệt Sương cắn môi không nói gì.