Anh trầm mặc ngược lại khiến A Minh càng căng thẳng hơn.
Tổng giám đốc sẽ không tức giận.
“Anh A Minh…” Phục vụ rượu một bên cũng là run rẩy thấp giọng hô hào A Minh.
A Minh nhíu mày quay đầu ra hiệu hỏi sao vậy?
“Anh xem này!”
Người phục vụ đưa qua một chiếc điện thoại
Đây không phải điện thoại của tổng giám đốc sao? Sao thành bộ dạng này, như này còn có thể xem sao?
“Cậu Lục nhìn điện thoại xong mới bắt đầu đột nhiên uống rượu, anh A Minh có muốn nhìn xem hay không?” người phục vụ rượu biết tùy ý động đồ là không đúng, nhưng không chừng đây là cách duy nhất có thể dẫn cậu chủ đây về thì sao?
“Tổng giám đốc đúng là bạo lực!” A Minh nhận điện thoại, không tự chủ được cảm thán một tiếng. Elise ho khan nhắc nhở A Minh, ngậm miệng giả bộ như không nói qua lời này, mở ra điện thoại.
Tin nhắn thứ nhất, người gửi tin là số điện thoại lạ, nhưng hiện lên thành phố gọi đến đã bán đứng tất cả – thành phố C
Lý Tang Du?
“Lục Huyền Lâm, đối với sự cố sáu năm trước tôi đã quên đi theo thời gian, không phải lỗi của anh, tôi cũng không hận gì anh, hi vọng anh đừng tiếp tục sống trong áy náy…”
“Tôi đã sớm chập nhận chúng ta như bây giờ, đây là trừng phạt với chúng ta, đã duyên phận chỉ đến đây, chúng ta không cần thiết áy náy hối hận…Rời đi là lựa chọn của tôi, không liên quan đến anh…”
“Tôi và anh tách ra, không phải là bởi vì ai, cũng không phải bởi vì không yêu. Đúng vậy, nhiều năm như vậy, tôi thừa nhận, tôi đúng là thật lòng yêu anh, nhưng là duyên phận chúng ta đã đến đây.Tình yêu của tôi cũng bị chậm rãi hao mòn, bây giờ tôi không hận gì, là cam tâm tình nguyện rời đi… Huống chi, chúng ta cũng sớm đã kết thúc, khi kí giấy thỏa thuận ly hôn chúng ta đã kết thúc.”
Mấy tin nhắn này không cần xác nhận, xem từ ngữ giọng điệu là biết Lý Tang Du.
Thế nhưng là từ ngữ giọng điệu như này…
Cảm giác hết thảy đã qua đều như mấy trôi.
Đến cùng đã trải qua cái gì khiến Lý Tang Du có thể bình thản tiếp nhận việc mà bọn họ khó quên thế này.
Người thật lòng yêu, sau có thể nói ra “Tôi không hận!”?
Có thể là từ ngữ như này của cô Tang Du càng thêm kích thích tổng giám đốc, người phụ nữ tổng giám đốc muốn bảo vệ nói ra “Tôi rất tốt” một cách bình thản như thế, anh còn có thể làm gì?
Từ tin nhắn hiện tại nhìn ra, Cô Tang Du hẳn là… từ chối tổng giám đốc?
Sau đó tổng giám đốc liền mua say?
“Này… Tổng giám đốc…” A Minh cũng không biết đối mặt Lục Huyền Lâm ra sao, anh ta biết bây giờ Lục Huyền Lâm đến cùng thống khổ bao nhiêu.
Chuẩn bị vỗ vỗ bả vai tổng giám đốc.
Chỉ thấy Lục Huyền Lâm quay người lại ôm A Minh, bắt đầu nức nở, như đứa trẻ bị ức hiếp.
A Minh để cho người phục vụ rượu rời khỏi gian phòng, anh biết tổng giám đốc coi trọng mặt mũi hơn hết thảy, tỉnh rượu biết mình chật vật như vậy trước mặt người khác, nhất định sẽ đánh chết anh ta.
Có một số việc, cô có thể lựa chọn quên, cô có thể lựa chọn buông tay, nhưng là anh thì sao? anh tìm cô lâu như vậy, chờ cô lâu như vậy.