Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 550


Bị chế giễu, Lục Huyền Lâm cũng không quan tâm, sau khi ho khan xong thì lại hít lấy vài hơi, lúc này mới thuận khí lại.


“Sao? Hương vị khá ổn đúng không.”


“Ừm, tạm được.”


“Dĩ nhiên rồi, tôi có thể hút thứ thuốc rẻ tiền được chắc?”


Hai người liên tục nhả ra từng đợt khói, dù hai bên cửa sổ xe đã được mở thì mùi khói trong xe vẫn rất đậm, A Minh bị sặc đến mức nước mắt ứa ra, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể yên lặng hít khói.


“Bây giờ anh định làm như thế nào?”


Lục Huyền Lâm liếc nhìn Mộ Nhã Kỳ, không trả lời.


“Anh nói xem hiện tại anh làm nhiều chuyện như vậy có hữu dụng không? Người ta hiện tại đã có chồng, có con, có gia đình, có sự nghiệp, là người phụ nữ thập toàn rồi, anh đố kị hay không? Ao ước hay không?”


Đố kị ao ước làm gì. Dù sao hiện tại Lý Tang Du cũng không còn thuộc về anh nữa.


Cái việc hút thuốc này, hình như tất cả mọi người đều có một loại thiên tính, chỉ cần vừa học liền biết, học nữa liền thuận, rất nhanh đã quen thuộc với mùi khói thuốc, Lục Huyền Lâm hít một ngụm khói, nói: “Tôi nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trên lý lịch của cô ấy lại viết là mẹ đơn thân?”


Mộ Nhã Kỳ liếc nhìn Lục Huyền Lâm một cái: “Thế là anh không hiểu được rồi, những người như bọn tôi có thể kết hôn muộn thì sẽ cố gắng kết hôn muộn, nếu muốn có người yêu và con cái thì cũng chỉ có thể giấu đi thôi. Chờ có một ngày thời cơ chín muồi hoặc là muốn ẩn lui thì mới đi đăng ký, cử hành hôn lễ rồi công bố ra. Thái Vũ Hàng giờ đang nổi, cho dù có muốn công bố chuyện kết hôn thì công ty của anh ta cũng sẽ không đồng ý đâu.”


Nghe được lời giải thích như vậy, lông mày của Lục Huyền Lâm vẫn không hề giãn ra.


Nếu như Thái Vũ Hàng thật sự rơi vào tình huống như vậy thì thật là quá không công bằng với Lý Tang Du.


Nhưng nói ngược lại, anh cũng đã từng làm gì công bằng với Lý Tang Du chưa?


“Tôi nói nè cậu Lục, anh làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Mộ Nhã Kỳ gõ gõ thuốc lá trên ngón tay rồi hỏi.


Lần này cô ta trở về, cũng không phải là bởi vì có việc ở thành phố A mà là bị Lục Huyền Lâm thúc trở về. Không vì cái gì khác, chỉ là vì Lý Tang Du cũng ngồi chuyến bay lần này, cũng bởi vậy cô ta mới biết chuyện Lý Tang Du vẫn còn sống.


Lục Huyền Lâm vì không muốn bại lộ việc mình đang chú ý đến Lý Tang Du nên cố ý gọi Mộ Nhã Kỳ trở về, như vậy mới có thể ở trên sân bay quang minh chính đại nhìn Lý Tang Du một chút. Từ sau khi biết cô còn sống, anh luôn luôn không nhịn được mà nhớ đến cô. Lần này cô được sắp xếp bồi dưỡng ở thành phố A, cũng là do anh đằng sau điều khiển.


Tất cả những thứ này đều không dám để Lý Tang Du biết được.


Thế là, Mộ Nhã Kỳ liền trở thành tấm bia đỡ đạn.


“Cô Mộ, cô đừng hỏi nữa, lần này đến tổng giám đốc cũng không biết mình muốn làm gì cơ mà. Rõ ràng rất muốn gặp cô Lý, nhưng lại không có gan. Vất vả lắm mới mời được cô ấy về, nhưng lại chỉ có thể lặng lẽ đứng từ xa nhìn. Nói thật nhé, đến tôi cũng thấy sốt ruột thay cho tổng giám đốc đây.”


Lời này thực sự làm Mộ Nhã Kỳ bật cười: “Cuối cùng tôi cũng biết thế nào gọi là hoàng đế không vội thái giám lại gấp rồi. Sếp Lục à, có Thái Vũ Hàng ở đó, sẽ không làm ba mẹ con Tang Du chết đói đâu, anh yên tâm đi.”


Đôi mắt Lục Huyền Lâm hơi trở nên vô hồn, có Thái Vũ Hàng ở đó, đúng là Lý Tang Du có thể áo cơm không lo. Nhưng anh vẫn không yên lòng, vẫn muốn tận mắt nhìn thấy cô sống tốt thì mới có thể yên tâm phần nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK