Lý Tang Du vẫy tay chào tạm biệt cô, nhưng cô đang bối rối với hộp quà trên tay, suy nghĩ một phiên vẫn không biết do ai tặng, nên cô đành dừng lại.
Sau khi thu dọn đồ đạc lên xe, tài xế lái xe vừa ổn vừa nhanh, khi ngồi ở ghế sau không có việc gì làm cô mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc điện thoại thông minh màu trắng mới ra mắt gần đây.
Chưa kể đến vẻ ngoài tinh xảo, những chức năng bên trong trông cũng đơn giản như dáng vẻ của Lý Tang Du.
Thật xấu hổ khi phải nói, vì lần trước điện thoại di động của Lý Tang Du bị Vu Thiến đập vỡ, để tiết kiệm tiền, cô đã mua một chiếc rẻ tiền, cứ ba ngày lại bị màn hình đen thui, cô rất bực mình.
Cô cầm điện thoại trên tay và nghịch nó, nhưng sau khi bật nó lên, cô liền nhận được một tin nhắn văn bản, và Lý Tang Du đã bấm vào nó mà không do dự.
Nội dung rất đơn giản: Tôi hy vọng cô thích nó!
Thời gian gửi là ngày hôm trước.
Có lẽ người đó rất tỉ mỉ, gửi điện thoại di động cùng thẻ SIM, Lý Tang Du cảm thấy rất bức xúc, lịch sự đáp: Cảm ơn.
Tài xế ông Trần nhìn nụ cười trên mặt Lý Tang Du và mở hộp quà trên tay cô qua gương chiếu hậu, cũng rất cao hứng: “Mợ chủ, đây là quà do cậu chủ tặng phải không? Đẹp quá.”
Ông lớn tuổi cũng không biết nhiều về điện thoại thông minh, nhưng sáng nay được mợ chủ đưa hộp cơm cho cậu chủ, có lẽ cậu chủ cũng đã ngộ ra và biết cách mua quà để lấy lòng mợ chủ rồi.
Lý Tang Du trong lòng cũng có chút nghi hoặc, biết mình đang làm ở đâu, có lẽ là do Lục Huyền Lâm gửi tới.
Lục Huyền Lâm?
Không thể nào, Lục Huyền Lâm không thể nào nhàn nhã và thanh lịch như vậy được !
Chiếc điện thoại tặng cho cô lần trước ở khu nghỉ mát chẳng phải lấy lại rồi sao?
Thời Nhiên Phong à?
Phải là Thời Nhiên Phong, giữa Vu Thiến và Thời Nhiên Phong, cô ta thích chọn Thời Nhiên Phong hơn.
“Là người khác tặng.”
Lý Tang Du nhìn ra ngoài cửa sổ, và sau khi biết ai là người đã tặng quà, cô cảm thấy hơi hụt hẫng không rõ lý do.
Xe đi hết một đoạn đường về biệt thự an toàn, lúc quay về thì thấy ông cụ Lục đang cắt cỏ cây hoa lá trong vườn, dáng người bình dị, tao nhã.
Lý Tang Du mang cho ông cụ một ít bánh ngọt trên đường, rồi nhờ người giúp việc pha một ấm trà mang đến cho ông cụ.
Trong vườn có rất nhiều cây xanh, đều do ông cụ Lục Huyền Lâm tay chăm sóc, cây cối xanh tươi tràn ngập, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Ông cụ đang tỉa lá cho một cây tùng lùn thì thấy Lý Tang Du bưng khay tới, ông đặt tất cả những thứ trên tay mình xuống.
“Ông ơi, ông uống nước ạ, cháu còn mang bánh từ bên ngoài về cho ông đấy.” Lý Tang Du đặt khay lên bàn thủy tình tròn, cười nhẹ nhàng nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ gật đầu với vẻ thoải mái: “Cháu lanh lợi lắm, đi ra ngoài còn biết mang đồ ăn về cho ông, nào giống thằng nhóc kia, chỉ biết bảo trợ lý chọn rồi mang đến đây.”