Thế giới thanh tĩnh, yên bình.
Trái tim cũng bình yên hơn.
Thái Vũ Hàng cưng chiều nhìn gương mặt tĩnh lặng ngủ say trước mắt mình, khẽ vuốt ve gương mặt cô, cảm giác ấm áp trên lòng bàn tay truyền vào trong lòng, vô cùng hạnh phúc.
“Không phải em vẫn thường xuyên hỏi anh tại sao anh lại ghét vào bệnh viện à? Đó là bởi vì bệnh viện chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của anh, cũng là địa ngục trần gian… cơ thể bỏng đến 80%, anh không biết ai đã cứu mình, cũng không biết mình còn sống, cả ngày đầu óc cứ mơ hồ, điều duy nhất mà anh cảm nhận được đó chính là đau đớn, một cơn đau vô tận… cả ngày lẫn đêm đều bị giày vò trong đau đớn…”
Thái Vũ Hàng từng chút từng chút một nói ra trải nghiệm của mình, anh ta không muốn có người biết bí mật này, cũng chỉ có bây giờ, anh ta mới có thể thổ lộ.
“Mỗi lần khi anh không thể chịu đựng nổi thì anh sẽ nhớ đến em, nhớ đến sự xinh đẹp của em, nhớ đến vẻ tuyệt tình của em… tất cả đoạn ký ức đều có liên quan đến em, anh đều nhớ hết. Dùng lòng căm thù em để cố gắng sống, anh tự nhủ rằng mình phải đứng trước mặt em, anh muốn để em nếm thử tư vị sống không bằng chết…”
Thái Vũ Hàng ôm chặt người trong ngực, nước mắt rơi như mưa: “Sau khi nhìn thấy em, anh lại không nỡ, cho dù trước đó anh hận em đến cỡ nào đi nữa, vừa nhìn thấy em thì anh liền mềm lòng, không có cách ra tay, tình nguyện để mình bị thương chứ không thể để em khó chịu… có phải là anh rất ngu ngốc không?”
Một cái tay nhẹ nhàng chạm vào đầu anh ta.
Thái Vũ Hàng giật mình, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Lý Tang Du đã mở mắt ra.
“Tang Du…”
Lý Tang Du há to miệng, cô muốn nói chuyện.
Thái Vũ Hàng vội vàng lấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô ra.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Rốt cuộc, Lý Tang Du đã có thể chính miệng nói hai chữ này cho anh ta nghe.
Tất cả những nghi hoặc trước đó đều được giải quyết dễ dàng.
Tại sao lúc nào anh ta cũng mang theo băng cá nhân?
Tại sao lại có ảnh chụp của Lâm Hân?
Bởi vì anh ta chính là Lâm Bách Thần.
Thái Vũ Hàng ngây ngốc nhìn Lý Tang Du rơi nước mắt đầy mặt trước mắt mình.
Một lúc lâu sau, anh ta mới hỏi: “Em đã nghe được rồi?”
Lý Tang Du gật đầu: “Là em đã hại anh, Bách Thần…”
Cảm ơn trời đất, anh vẫn còn sống.
Cô đưa tay ôm lấy anh ta.
Hai năm, cô đã áy náy hai năm rồi.
Chỉ cần anh ta còn sống, chịu đựng cảm giác tội lỗi trong hai năm thì có là cái gì?
“Tang Du, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, chỉ cần em có thể sống tốt, có phải nhận lấy cái gì đi nữa anh cũng đồng ý.”
Hai mắt Lý Tang Du đẫm lệ mông lung nhìn gương mặt không phải là của Lâm Bách Thần, những lời anh ta vừa nói làm cô đau lòng không thôi.
“Ngoan nào, đừng cảm thấy có lỗi nữa, anh vẫn còn sống, em còn sống, đây chính là một cơ hội sống lại mà ông trời đã dành cho chúng ta, chúng ta nhất định phải trân trọng nó.”
Cô chỉ có thể khóc, khóc không ngừng.