Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 557


“Tôi nói rồi, người của tôi không đến lượt ông giáo huấn!”


Lục Sơn bị đánh mà không có chút phòng bị nào, thân hình thoắt một cái, lập tức quay đầu, hai người lập tức lao vào đánh nhau.


Lúc A Minh đến văn phòng tổng giám đốc thì hai người đều đã bị thương, nhưng không hề có dấu hiệu nào muốn dừng lại.


A Minh cùng một nam trợ lý khác kéo hai người ra, lúc này mới nhìn thấy khóe miệng tím xanh của tổng giám đốc nhà mình.


Mấy ngày nay Tổng giám đốc ăn không ngon uống không tốt, giờ lại còn bị thương.


Đương nhiên Lục Sơn cũng không khá hơn chút nào, dưới vành mắt và khóe miệng cũng đều là vết thương.


“Tổng giám đốc, thật sự không thể đánh nữa đâu!” A Minh nhỏ giọng nói bên tai Lục Huyền Lâm.


Chuyện tổng giám đốc và chú hai đánh nhau, trên dưới công ty đều đã biết, người có lòng dạ không trong sáng không biết sẽ tính kế thế nào nữa đây.


“Buông ra, hôm nay tao nhất định phải giáo huấn cái thứ ăn cây táo rào cây sung này một trận.” Lục Sơn lại xông vào đánh.


A Minh cảm thấy đầu đau vô cùng: “Ngài Lục, ngài tội gì phải khổ như thế chứ, việc đánh nhau ở công ty mà bị truyền đi thì cũng không tốt cho thanh danh công ty đâu.”


“Buông ông ta ra!”


Lục Huyền Lâm đứng vững rồi mới coi như khôi phục được lý trí, anh muốn nghe xem, hôm nay vì sao Lục Sơn lại chạy tới công ty nổi điên như vậy.


Nam trợ lý kia nghe vậy còn có chút do dự, Lục Huyền Lâm đánh mắt lườm sang, anh ta đành phải buông lỏng tay ra đứng ở sau lưng A Minh.


Lục Sơn không có ai ngăn cản, lại hung ác nhảy bổ về phía trước, nhưng Lục Huyền Lâm đã túm chặt cổ tay khiến ông ta không thể nhúc nhích.


“Hôm nay nếu ông chỉ tới đánh nhau thì tôi cũng không có thời gian chơi cùng ông!”


Lục Huyền Lâm lạnh lùng nói, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lục Sơn, tựa như một con báo đen ẩn núp bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt yết hầu ông ta.


Đáng tiếc Lục Sơn cũng không sợ anh, ông ta dùng hết sức lực hất tay Lục Huyền Lâm ra, gào lên chất vấn: “Tao muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại có thể mang chị cả của mình lên tòa án!”


Ông ta vẫn một mực chờ đợi Lục Huyền Lâm giải thích, nhưng mà mấy ngày nay Lục Huyền Lâm đều hàng đêm không trở về nhà, không biết tung tích thì thôi đi, đến cả điện thoại cũng không gọi được.


Từ khi Lục Huyền Lâm đệ đơn kiện tố cáo Lục Dĩ Mai lên trên toà án thì Lục Sơn vẫn luôn hoài nghi là Lục Huyền Lâm bị ma ám rồi, vì một người phụ nữ không có ý nghĩa mà đến cả chị cả của mình cũng không buông tha.


A Minh vỗ đầu một cái rồi bỗng nhiên hiểu ra, hoá ra là vì chuyện này.


Kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh. A Minh là người ngoài cuộc có thể thấy rõ tay chân của cái cô Lục Dĩ Mai này cũng chẳng phải sạch sẽ gì cho cam.


Lúc trước chuyện của Lý Tang Du…


“Chị ta bị trừng phạt là đúng tội!” Lục Huyền Lâm khẽ nói một câu, trên mặt không có chút bi ai nào, còn ánh mắt thì lại rất quyết tuyệt!


Lục Dĩ Mai đúng là chị cả của anh. Trước kia anh cũng không tin Lục Dĩ Mai lại ra tay với Lý Tang Du, nhưng sự thật lại nực cười đến vậy. Cô ta chẳng những làm, mà thậm chí còn muốn dồn Lý Tang Du vào chỗ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK