Đột nhiên, trong mắt Lục Huyền Lâm lóe sáng, ngay lúc anh vừa định hỏi tiếp thì Lý Tang Du chợt bảo dừng xe.
Lý Tang Du bước xuống xe, đi vào một quán hầm thập cẩm, mua một hộp rồi trở lại trong xe.
Xe tiếp tục chạy, chủ đề vừa bị gián đoạn không thể nào tiếp tục.
Anh sợ hỏi quá nhiều cô lại thu mình vào trong chiếc mai rùa.
…
Bước vào nhà họ Lý, ba Lý nhìn thấy con gái mình thì không khỏi giật mình: “Tang Du, sao con lại tới đây?”
“Thấy con ba có vui không?”
“Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.” Ba Lý phá lên cười.
“Nhìn xem gì đây này?” Lý Tang Du lắc hộp cơm trong tay.
Ba Lý hít một hơi, hai mắt lập tức phát sáng: “Thịt hầm?”
“Vâng, chân giò hầm, là món ba thích ăn nhất.”
“Vẫn là Tang Du ngoan nhất, còn nhớ ba thích ăn gì nữa.” Ba Lý xoa đầu cô hiền từ.
Ông ấy không có yêu cầu xa vời, chỉ hi vọng con gái mình khỏe mạnh và hạnh phúc, cũng chẳng cần quà cáp đắt đỏ gì, một hộp chân giò hầm là có thể khiến ông ấy vui cả tối.
“Dĩ nhiên rồi!” Mặt Lý Uyển Khanh hiện rõ vẻ tự hào.
Cũng chỉ có ở trước mặt ba thì cô mới thể hiện bản tính hồn nhiên.
Không phải Lục Huyền Lâm chưa từng thấy dáng vẻ lúc này của Lý Tang Du. Chỉ là hôm nay, khi một lần nữa nhìn thấy cô nũng nịu, quan tâm người khác, anh đã không còn cho rằng cô đang làm ra vẻ nữa. Càng biết nhiều sự thật về cô thì anh càng nhận ra Lý Tang Du đáng yêu nhường nào.
“Hai đứa mau vào đi, đừng đứng bên ngoài.” Ba Lý nhiệt tình tiếp con gái và con rể.
“Cám ơn ba.” Lục Huyền Lâm lễ phép nói.
Lý Tang Du nắm tay ba cùng nhau đi vào trong nhà.
Sự thân thiết giữa hai ba con khiến người ngoài vô cùng hâm mộ.
Ba Lý vỗ về tay cô, trên mặt toàn là sự yêu chiều: “Đã lớn tướng thế kia mà cả ngày còn bám ba thế à?”
“Chứ sao, đó là đương nhiên.” Lý Tang Du càng bám chặt hơn: “Ba ơi, con nhớ ba lắm.”
Trải qua vô số chuyện như vậy, khi nhìn thấy người thân duy nhất, trong lòng Lý Tang Du tràn đầy chua xót. Cũng chỉ có ở bên cạnh ba thì cô mới buông bỏ mọi kiêu ngạo và kiên cường trên người, cũng mới cảm nhận được chút hơi ấm trên thế gian.
Máu mủ ruột già, dường như ba Lý cũng cảm nhận được tâm trạng của cô nên bèn thở dài: “Con lớn rồi, làm ba không thể không buông tay…”
Ai chẳng muốn con gái mình luôn ở bên cạnh, trở thành áo bông nhỏ tri kỷ chứ.
Ba Lý nhìn thoáng qua Lục Huyền Lâm luôn giữ im lặng.
Lục Huyền Lâm hơi chột dạ, né tránh ánh mắt của ông.
Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thương, còn ba vợ nhìn con rể thì đủ kiểu bắt bẻ.
Cuộc hôn nhân của Lý Tang Du mang theo sứ mệnh của gia tộc, đây mãi là điều tiếc nuối với ba Lý, ông ấy không thể cho con gái một cuộc hôn nhân thuần khiết.
“Ba ơi, lát nữa để dì hâm nóng lại thịt hầm cho ba nhắm rượu nhé.”
“Ha ha, được, con cũng phải ăn nhiều lên! Lần trước con lại bị ốm tiếp đấy, hồi nhỏ sức khỏe con cũng không kém như thế.” Trong mắt ba Lý chứa đựng sự lo lắng, ông ấy nhìn Lục Huyền Lâm.