Mới đó đàn anh trong ngành phụ sản khoa đã nhắn lại cho cô ta, Mộ Nhã Kỳ cầm điện thoại lên bấm số gọi cho Lục Huyền Lâm, không chần chừ một giây phút nào.
Lúc này Lục Huyền Lâm đã đến công ty, anh không có tâm trạng làm việc, chỉ đặt điện thoại trên bàn cẩm thạch chờ Mộ Nhã Kỳ trả lời.
Điện thoại vừa sáng màn hình, Lục Huyền Lâm ngay lập tức bắt máy.
“Có kết quả rồi sao?”
Mộ Nhã Kỳ ở đầu dây bên kia giật cả mình, bên cô ta cũng mới vừa đổ chuông mà thôi.
“Vẫn chưa!” Mộ Nhã Kỳ quyết tâm muốn thử tên đàn ông xấu xa này một chút: “Tôi nói này, có phải anh nghĩ hai đứa trẻ của Lý Tang Du là con anh không?”
Lục Huyền Lâm thở dài một tiếng rất khẽ, có hơi thất vọng.
“Ừ, ông nội nhắc tôi ngày mai là sinh nhật Tang Du, tôi mới bỗng dưng nghĩ đến sinh nhật của ba người họ rất gần nhau.”
Nghĩ lại chuyện trước kia, anh luôn làm tổn thương cô, nhưng bây giờ lại để ý đến cảm nhận của cô, để ý đến sự đối xử mà cô phải chịu đựng, thật ra chính anh mới là người không có tư cách quan tâm nhất.
“À, tôi còn tưởng anh làm cô nào có bầu mà mình lại không biết gì cơ?” Qua màn hình điện thoại, Mộ Nhã Kỳ cười khẩy một tiếng. Cho dù là bạn của anh đi chăng nữa, cô ta cũng không thể không thừa nhận ban đầu Lục Huyền Lâm thật sự rất vô lý.
Lục Huyền Lâm cầm điện thoại mà không nói gì, sao anh có thể không biết ban đầu mình rất vô lý.
Cho rằng mình chơi bời bên ngoài là sẽ trả thù được Lý Tang Du, trẻ con hệt như đứa trẻ mới lớn ngày xưa từng bị từ chối vậy.
Cứ nghĩ Lý Tang Du sẽ tức giận la hét và mất bình tĩnh nhưng cô lại chỉ lạnh nhạt thờ ơ.
Cô càng không có phản ứng anh càng bực bội hơn, nhưng cuối cùng lại quên mất ánh mắt mà Lý Tang Du nhìn mình.
Lúc đầu say đắm biết nhường nào, càng về sau thì càng không còn hơi ấm nữa.
Hết lần này đến lần khác anh thử thăm dò sức chịu đựng của cô, nhưng Lý Tang Du vẫn luôn kiên cường, không khóc cũng không làm ầm ĩ.
Không đúng, có lẽ nước mắt cô đã cạn từ lâu rồi.
“Nếu hai đứa trẻ không phải con anh thì anh có cảm thấy thất vọng không?” Mộ Nhã Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Cô ta kỳ thực rất muốn nói dối Lục Huyền Lâm, nhưng nghĩ đến bộ dạng Lục Huyền Lâm dạo này, cô ta lại không đành lòng.
Cái bộ dạng thế giới này chẳng liên quan đến mình của anh khiến Mộ Nhã Kỳ thiếu chút nữa còn tưởng Lục Huyền Lâm đã mất đi linh hồn.
“Ừ, có một chút, nhưng đó là con của cô ấy, tôi thật lòng rất yêu quý chúng.”
Cái gọi là yêu nhau yêu cả đường đi có lẽ là như thế này rồi.
Gương mặt hai đứa trẻ có nét gì đó rất giống Lý Tang Du, chỉ cần nghĩ tới Lý Tang Du ngày còn bé giống như chúng bây giờ là anh lại không khỏi nảy sinh cảm giác yêu mến chúng từ tận đáy lòng, kể cả khi chúng luôn miệng gọi Thái Vũ Hàng là ba.
“Bạn tôi đoán có lẽ là có thai vào tầm tháng mười.”
Vẻ mặt Lục Huyền Lâm sững sờ mất một lát, tháng mười sao?
Anh nhớ sáu năm trước Lý Tang Du có thai vào tháng mười một, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như đứa trẻ thật sự là con của anh thì thời gian không trùng khớp.
Như vậy chứng tỏ anh suy nghĩ nhiều rồi.