Nếu Lý Tang Du bị xe đụng, anh không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Rầm!” Lục Huyền Lâm siết chặt nắm đấm đập mạnh xuống bàn.
Trong lòng của anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn Lý Tang Du không sao, may mắn Thái Vũ Hàng cứu được cô, may mắn…
Trong cảm giác may mắn, sự áy náy cũng đồng thời cuốn sạch lấy suy nghĩ của mình.
Anh nhớ tới ngày đó mình không tin lời Lý Tang Du nói, còn làm cho cô bị thương.
Minh thấy khuôn mặt u ám của tổng giám đốc nhìn chằm chằm máy tính đến ngẩn người thì không dám thở mạnh, anh ta không biết tổng giám đốc đang suy nghĩ gì, không phải bà chủ Lý Tang Du không sao à? Sao Tổng giám đốc vẫn không vui?
Video này chứng minh Lý Tang Du không giống như báo chí đã chơi xe chấn với người đàn ông khác. Mọi chuyện đã sáng tỏ, Tổng giám đốc vẫn không vui sao?
“Tổng… Tổng giám đốc…”
Lục Huyền Lâm lập tức lấy lại tinh thần, anh cầm điện thoại ra gọi đi.
Điện thoại vừa được kết nối, Lục Huyền Lâm không khách sáo nói: “Lập tức xóa hết các tin tức có liên quan đến Lý Tang Du cho tôi.”
“Hả, Tổng giám đốc Lục à.” Bên kia truyền đến giọng nói của Mộc Bạch.
Mộc Bạch là tổng phụ trách của tạp chí Mộc Thị, tạp chí lớn nhất thành phố A, tin tức của Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng được đăng lên từ anh ta.
“Bớt nói nhảm với tôi, nhanh chóng xóa hết đi.”
“Tổng giám đốc Lục, anh đang cắt đứt con đường tài lộc của tôi đó? Anh không biết tin tức này đã tạo ra sự chú ý bao nhiêu đâu, đây mới là điều tôi muốn.”
Lục Huyền Lâm nghe vậy thì suýt nữa ném điện thoại đi, dùng vợ của mình thu hút sự chú ý của người khác? Mặc dù che mờ khuôn mặt, nhưng người quen biết với Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng thì có thể nhìn ra được.
“Xem ra cậu không cần tạp chí này nữa.” Lục Huyền Lâm uy hiếp.
Với sức ảnh hưởng của Lục Huyền Lâm ở thành phố A, anh muốn xử lý một tạp chí cũng không phải là việc khó.
“Sao lại tức giận như vậy? Haiz, đúng đúng, bị vợ mình cho đội nón xanh, người đàn ông nào cũng sẽ không nuốt trôi cơn giận này, tổng giám đốc Lục không nên bỏ qua hành vi này của cô ta, phải trừng phạt cho tốt, không phải tôi đang giúp anh…”
“Giúp con khỉ, anh không xóa bỏ thì sau này đừng nghĩ đến chuyện gặp lại Tiểu Na.”
“… Được được được, nghe theo anh.” Mộc Bạch hạ quyết tâm đồng ý.
Lục Huyền Lâm đưa tay chuẩn bị ném điện thoại đi thì Minh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay anh: “Tổng giám đốc, đừng ném nữa, tháng này anh đã ném hư mấy chiếc rồi.”
Đây cũng là tiền, Tổng giám đốc có tiền không xem ra gì, nhưng anh ta rất đau lòng.
Lục Huyền Lâm lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng.
“Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu?” Minh đuổi theo bước chân của Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm không nói gì, sau khi anh ra ngoài công ty thì leo lên xe.
Minh tự giác ngồi vào ghế lái, chờ tổng giám đốc ra lệnh một tiếng mới cho xe chạy.