“Tang Du, Tang Du…” Lục Huyền Lâm tỉnh ngộ ôm lấy Lý Tang Du.
Nhìn cô toàn thân là máu, tóc dài rối tung, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, trái tim anh rất đau rất đau, trước nay chưa từng đau như vậy.
“Mau đưa…” Lời thúc giục của Tiền An Na còn chưa nói xong, Lục Huyền Lâm đã chạy như bay đến xe cấp cứu bên ngoài đám người.
Trịnh Uyển Khanh luôn bị lạnh nhạt nhìn Lục Huyền Lâm như vậy, mắt cô ta bắn ra không cam lòng.
Tại sao Lý Tang Du không chết trong vụ nổ này chứ!
…
Bây giờ mỗi giây mỗi phút đối với Lục Huyền Lâm đang đứng ngoài phòng phẫu thuật nhìn chằm chằm ngọn đèn đỏ đang sáng mà nói, chính là giày vò và chờ đợi dai dẳng.
Người nhà họ Lục đều đứng ngoài phòng phẫu thuật. Không phải họ muốn đến canh chừng một người phụ nữ không liên quan đến họ, mà là vì ông cụ Lục ở đây, không một ai dám đi.
Người nhà họ Bùi cũng có mặt, vì Lục Huyền Lâm ở đây, cho nên Trịnh Uyển Khanh liền ở đây. Trịnh Uyển Khanh ở đây, Tiêu Hà và Trịnh Khôi cũng ở đây, còn có Vu Thiến, người phụ nữ xem Lý Tang Du thành tình địch, không nghĩ tới sau khi nhận được tin tức, cũng theo đến bệnh viện.
Tiền An Na bị thương nhẹ, băng bó xong liền đến cạnh Lục Huyền Lâm: “Anh họ, chị dâu…”
Ánh mắt Lục Huyền Lâm vẫn nhìn chằm chằm ngọn đèn, tai lại cẩn thận lắng nghe lời của Tiền An Na. Lúc này, câu nói của Tiền An Na khiến anh rất xem trọng, cô ấy là người cứu Lý Tang Du ra, cũng là người rõ ràng thương thế của Lý Tang Du nhất.
Anh luôn muốn hỏi Tiền An Na thương thế của Lý Tang Du, lại luôn không dám hỏi, anh sợ mình không chịu được, tình nguyện chờ đợi bác sĩ ra ngoài nói một câu: bệnh nhân đã không còn đáng ngại!
“Vết thương của chị dâu rất nghiêm trọng, lúc em tìm thấy chị ấy, hô hấp của chị ấy đã rất yếu ớt rồi, chảy rất nhiều máu, lỡ mất máu quá nhiều…”
Lục Huyền Lâm xua tay, ý bảo cô ấy đừng nói nữa.
Tiền An Na không nói nữa, mặt lo lắng nhìn Lục Huyền Lâm.
Trịnh Uyển Khanh ở một bên nghe họ nói chuyện, sắc mặt âm u, từng câu từng lời gọi chị dâu của Tiền An Na lại không phải cô ta.
Lý Tang Du đã không còn là người nhà họ Lục nữa, còn được người ta gọi như vậy, khiến người sắp trở thành mợ chủ nhà họ Lục như cô ta biết giấu mặt đi đâu?
Lúc này, ánh đèn đỏ bị Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm ấy bỗng tắt, cửa phòng phẫu thuật đóng chặt cũng theo đó bị đẩy mở.
Trái tim của Lục Huyền Lâm ngay lập tức bị kéo lên.
Một người bác sĩ mặc áo blouse trắng mang khẩu trang đi đến: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Oành.” Lục Huyền Lâm cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung, hoàn toàn không có cách nào để suy nghĩ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên mất.Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Anh cứ cứng người như thế, không hề động đậy, không có bất cứ cảm xúc gì.
“Cái gì?” Hét lên một tiếng, Lâm Hân vừa mới chạy vào bệnh viện không thể tin vào tai của mình, cô ta liều mạng bắt lấy bác sĩ: “Không thể nào, không thể nào đâu, chắc chắn bác sĩ đã nói sai rồi.”
Bác sĩ bình tĩnh gỡ tay Lâm Hân ra: “Cô Lý Tang Du bởi vì bị thương quá nặng, một phút trước nhịp tim đã dừng lại, sau khi kiểm tra cẩn thận thì không còn dấu hiệu của sự sống, đã xác nhận tử vong.”
“A…” Lục Huyền Lâm đột nhân nhiên lại hét lên: “Không thể nào, anh nắm lấy cổ áo của bác sĩ: “Con mẹ nó, anh lặp lại lần nữa cho tôi?”
Sắc mặt ông cụ Lục tái nhợt, che lấy lồng ngực mình.