Cô không biết đây là lần thứ mấy cô đứng trước mặt Thời Nhiên Phong với bộ dạng xấu hổ như vậy, cô dịu dàng đánh vào ngực Thời Nhiên Phong với khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đang rưng rưng nước mắt.
Hai mắt nhìn nhau, cảnh tượng này làm bao nhiêu người trong cục cảnh sát ngọt đến sâu răng.
Thời Nhiên Phong đến rồi còn sợ tiền bồi thường không trả được sao?
Hơn nữa người phụ nữ này có địa vị cao như vậy trong lòng Thời Nhiên Phong, ai thắng ai thua sớm đã rõ.
Lý Tang Du được Thời Nhiên Phong đi ra cửa, đột nhiên cô hít sâu một hơi.
Quả nhiên, hương vị tự do thật dễ chịu.
“Lần sau có chuyện gì nhất định phải nói với tôi biết không?” Giọng nói bá đạo của Thời Nhiên Phong truyền đến bên tai Lý Tang Du, hai tay anh ta ở phía sau đã bóp chặt hai tay cô.
Điều cô cần bây giờ là một lời an ủi, một cảm giác an toàn. Cô không phản cảm việc Thời Nhiên Phong ôm, nhưng một cảm giác đột nhiên xông thẳng lên đầu, cô bắt đầu khóc nức nở.
Nghe thấy cô khóc lóc thút thít, hai tay của anh ta ôm lấy cô thật chặt.
“Xin lỗi vì đã đến muộn, đáng lẽ ra đón cô sớm hơn, chắc cô sợ lắm.” Thời Nhiên Phong lịch sự cởi áo khoác của mình cho Lý Tang Du.
Nếu không phải anh ta thấy ồn ào mà ghé qua thì có thể Lý Tang Du sẽ phải ở lại cục cảnh sát thêm mấy ngày nữa.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, cô còn không nghĩ tới việc gọi tên anh ta là Thời Nhiên Phong.
Khi nhìn vào Thời Nhiên Phong, trong ánh mắt của Lý Tang Du ngoài cảm ơn còn có biết ơn, có lẽ chính cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ được cứu.
Nhưng khi ở câu lạc bộ, cô đã chuẩn bị tâm lý phá nát quán rồi.
Đừng nói đến việc cô ngồi ỏ cục cảnh sát nghe thấy cô Lưu yêu cầu số tiền bồi thường và hành vi bồi thường, trong lòng cô chỉ có một từ: đùa với lửa.
Mặc dù cô sợ chết nhưng vì lòng tự trọng, cô vẫn chờ Thời Nhiên Phong tới cứu.
“Đi thôi, tôi đã dẫn theo luật sư giỏi nhất để giúp cô.” Thời Nhiên Phong, một người luôn giữ phong thái quý ông, lúc này, tay phải từ từ nắm lấy tay trái của Lý Tang Du và đi qua hành lang đến đại sảnh.
Trong đại sảnh, hai luật sư mặc vest ngồi đối diện nhau. Một người hóa thành tro cũng nhận ra được, là luật sư của cô Lưu. Một người khác có lẽ là luật sư mà Thời Nhiên Phong mời đến.
“Không sao cả, đây là luật sư riêng của tôi.” Thời Nhiên Phong kéo ghế ra như một quý ông, vỗ vai Lý Tang Du và ra hiệu cho cô ngồi xuống xem cuộc vui.
Hai luật sư nhìn qua đã biết rõ, luật sư của cô Lưu không thể không biết luật sư Andy bên Thời Nhiên Phong. Andy nổi danh giới luật sư là người nhanh mồm nhanh miệng, vừa rồi khi Andy vừa đến cục cảnh sát, luật sư của cô Lưu còn cười xu nịnh, ai cũng biết luật sư này hẳn là muốn trèo cao. Nhưng phía Andy vân im lặng chờ chủ nhân của mình trước khi bắt đầu đàm phán.
Vì vậy, luật sư của cô Lưu đang ngồi đối diện và cười lấy lòng chẳng khác gì một thằng hề. Nhiều người trong cục cảnh sát không nhìn nổi mà lắc đầu, bình thường ông ta vu oan cho nhiều cô gái như vậy, bây giờ khi đối mặt với luật sư chuyên nghiệp như Andy như là muốn dán khuôn mặt nóng của ông ta lên khuôn mặt lạnh của Andy.
“Thưa ngài!” Andy cung kính cúi đầu khi thấy Thời Nhiên Phong bước tới.
“Bắt đầu đi!” Thời Nhiên Phong ngồi ở bên cạnh Lý Tang Du, nắm tay cô thật chặt, hi vọng mình có thể an ủi và cổ vũ cô hơn nữa.
Andy biết rõ có nhiều thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, anh ta gật đầu và bắt đầu sửa sang tài liệu để chuẩn bị đàm phán. Mà luật sư nhà họ Lưu thấy Thời Nhiên Phong quan tâm Lý Tang Du như vậy thì ông ta biết rõ mình sẽ thua rồi.