“Được, vậy thì làm một lần.”
Lý Tang Du tiến vào phòng bếp, một trận xoong nồi va chạm, cuối cùng cũng có một tô mì.
Tô mì nóng hổi đã được đặt trên bàn ăn từ lâu, chưa thấy ai đụng vào.
Người kêu la đòi ăn đang cầm lấy đôi đũa nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Hay là đừng ăn nữa.” Lý Tang Du giữa đường bỏ cuộc trước.
Nhìn tô mì như một mớ hỗn độn, không thể phân biệt được đâu là mì đâu là canh, nhão nhoét, hơn nữa mùi vị rất lạ.
“Sao lại không ăn chứ?” Sắc mặt của Thái Vũ Hàng chần chừ, nhưng giọng điệu của anh ta rất kiên quyết.
Lúc Lý Tang Du đang định nói thêm gì đó, anh ta đã gắp một đũa bánh canh lên rồi cắn một miếng. Ngay lông mày cũng nhướng cao tít lên, nhưng vẫn từ từ ăn, cắn từng miếng từng miếng một, cũng không có bất cứ bình luận gì.
Thấy trời đã muộn rồi, Lý Tang Du lấy điện thoại di động ra nhưng lại phát hiện hết pin rồi.
“Tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút được không?”
Thái Vũ Hàng chỉ vào trên ghế sofa.
Một chiếc điện thoại di động màn hình lớn màu đen đang nằm yên lặng trên ghế sofa.
Lý Tang Du cầm điện thoại lên, trượt lên thì thấy hình của anh ta, minh tinh thì minh tinh, trình độ tự luyến cũng không phải mạnh bình thường.
Cô không muốn gọi điện thoại vì như vậy sẽ làm lộ thông tin của chủ sở hữu điện thoại, chỉ có thể dùng messenger, còn phải là messenger của cô.
“Tôi có thể thoát messenger của anh, đăng nhập vào của tôi không?”
“Mấy chuyện nhỏ này, cũng phải nói với tôi à?”Thái Vũ Hàng vẫn cau mày như cũ, nhai miếng bánh canh mà anh ta cũng không nếm ra vị gì.
Lý Tang Du trợn mắt nhìn anh ta, thật ngang ngược, chẳng lẽ anh ta không biết đến hai chữ: lễ phép sao?
…….
Một bầu không khí buồn tẻ đáng sợ bao trùm biệt thự nhà họ Lục, tất cả người giúp việc đứng ở hai bên, lén nhìn Lục Huyền Lâm đang ngồi trên sofa, vẻ mặt của anh rất u ám.
“Cậu chủ, điện thoại di động của mợ chủ vẫn tắt máy” Dì Vương đã gọi cho Lý Tang Du không biết bao nhiêu lần, tiếp tục đi qua lặp lại những lời tương tự.
Lục Huyền Lâm bày cái vẻ mặt không còn gì để nói ra, nhưng khí thế lạnh lẽo trên người anh đã nói với tất cả mọi người rằng đừng chọc anh.
Dì Vương nhìn lên đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã sắp chỉ đến mười hai giờ.
Lý Tang Du còn chưa về, gọi điện thoại cũng không bắt máy, xem ra sợ rằng đêm nay sẽ không về nhà.
Nếu dì Vương có thể nghĩ như vậy, Lục Huyền Lâm cũng không ngoại lệ.
Người phụ nữ này càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.
Buổi chiều mới giúp cô giải vây, tối đến lại đối xử với anh như thế này? May mà anh ta về trước.
Đồ vong ân bội nghĩa!
Nhưng anh quên mất rằng chuyện buổi chiều là do chính anh sắp xếp.