Cảm thấy trán lại hơi nóng lên, Lý Tang Du đoán chừng cô bị đóng băng trong lễ phục quá lâu nên cũng mặc kệ, quay đầu hỏi Minh.
Khuôn mặt cay đắng của Minh nhăn lại: “Đã tiêu rồi. Tôi sợ rằng ngày mai bạn gái tôi sẽ không còn nữa.
Còn không phải sao, lễ Tình nhân không hẹn hò lại tăng ca, còn với một người phụ nữ lạ mặt ở chung một phòng, bạn gái vốn dĩ đang tức giận nay lại còn tức hơn.
Khiến người khác đau lòng hơn là, bản thân hi sinh quá nhiều, sếp Tổng đến phút quan trọng lại không liên lạc được, bắt mợ chủ đợi lâu như vậy, nếu là anh anh đã sớm phát điên rồi!
Tin nhắn trên điện thoại reo không ngừng, nhà hàng mà Minh đặt cho Lục Huyền Lâm đã dọn dẹp, còn chuẩn bị pháo hoa, đợi lâu như vậy mấy người bên đó tự nhiên sẽ hỏi có nên bắt đầu không.
Lý Tang Du nhìn xuống sách cũng không thể yên lặng được nữa, thần sắc lãnh đạm hỏi: “Anh nên về đi, nói thật là, đến giờ này rồi anh ta không phải quên thì cũng là đột nhiên không muốn đến.”
Kết hôn lâu như vậy cô đã quá quen với việc này rồi, còn không ôm quá nhiều hi vọng, đúng là khổ cho Minh, hại lễ tình nhân của anh ta vẫn chưa đi hẹn hò được.
“Mợ chủ, hay là đợi thêm chút nữa, tôi cảm giác sếp Tổng anh ấy có việc gấp.” Lông mày của Minh đan vào nhau, còn đang tìm lý do bào chữa cho Lục Huyền Lâm
Anh thấy rồi, ngăn kéo của sếp Tổng có một chiếc hộp màu trắng, logo là nhãn hiệu điện thoại thông minh của phụ nữ được ưa chuộng nhất, là một thứ tốt vẫn chưa được ra thị trường.
Nếu như anh nhớ không lầm thì, mợ chủ không có điện thoại. Vậy thì mục đích của cái điện thoại này rất rõ ràng, ngoài việc đưa nó cho Mợ chủ thì còn có thể làm gì nữa?
Minh thật sự rất vội, nhưng vẻ mặt của Tang Du vẫn thờ ơ, Lục Huyền Lâm đến hay không cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô không còn muốn đợi nữa.
“Đi về đi, bây giờ níu kéo thì chắc là còn có thể giữ được bạn gái.”
Lý Tang Du im lặng không nhắc đến Lục Huyền Lâm, chỉ một lòng muốn Minh ra ngoài, để cô ở đây một mình, cô có chút đau đầu, cảm giác muốn sốt lại xuất hiện, chỉ cảm thấy cả người không còn chút lực nào.
“Nhưng …” Minh định nói gì đó, nhưng cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên, anh đắc ý nhướng mày với Lý Tang Du, vội vàng chạy đi mở cửa.
Mở cửa ra thì đột nhiên bị dọa một phen: “Vu … cô Vu?”
Vu Thiến nhướn đuôi lông mày nhỏ, lắc lắc và dữ dội, phác hoạ tinh xảo vẻ phong tình của cô ta: “Sao, không chào đón tôi à?”
“Sao thế chứ? Mời vào.” Minh nhận ra cô ta, thiếu chút nữa đã thành một trong những tình nhân của Tổng giám đốc, đã từng là bạn thân của mợ chủ.
Vu Thiến giẫm lên giày cao gót, ngẩng đầu mà bước dáng vẻ không giống như đang đi vào Phòng bệnh VIP, ngược lại giống như là tham gia buổi trình diễn thời trang.
Vào cửa trước, đã nhìn thấy Lý Tang Du mặt nhọt nhạt nửa nằm trên giường bệnh đang xem sách gì, Vu Thiến quả nhiên cười lạnh.
“Cô thật đúng là tâm trạng tốt, còn có thời gian rỗi ở đây đọc sách?”
Vu Thiến không khách khí ngồi lên ghế, lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, hai chân thon dài vắt lên nhau, khí chất quý tộc lập tức liền ra.
Đương nhiên mợ chủ nhà mình cũng không kém, chỉ là tùy tính một chút, Minh ở trong lòng lẩm bẩm một câu.
“Cô sao lại có thời gian rỗi hơi chạy đến chỗ này của tôi thế?” Lý Tang Du nhìn thoáng qua cô nhân trước mắt này, tự động không để ý đến vẻ trào phúng trên mặt cô ta.