Tiếng cười như vậy rất kỳ lạ, cũng quá đột ngột.
Lý Tang Du mờ mịt khi thấy Thái Vũ Hàng như vậy. Rốt cuộc anh ta có ý gì?
Tiếng cười của anh ta dần giảm xuống, xen lẫn chút đau khổ.
Lúc này, cô mới phát hiện ra sự đau khổ trên mặt Thái Vũ Hàng: “Anh sao vậy?” Cô không nhịn được, đi tới muốn xem kỹ hơn.
“Đi ra!” Thái Vũ Hàng đẩy cô ra.
Lý Tang Du bị đẩy mà không hề đề phòng, lảo đảo về phía sau và ngã xuống đất, khuỷu tay đập xuống đất, lập tức bị trầy da.
“A!” Lý Tang Du không khỏi hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Cô đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Thái Vũ Hàng bị tiếng kêu hoảng sợ của Lý Tang Du làm cho giật mình, ôm bụng đi về phía cô.
Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú thì cũng thôi, còn bị đẩy tới bị thương, cô trêu ai ghẹo ai chứ?
“Anh đừng tới đây.” Lý Tang Du cũng nổi nóng, quát anh ta.
Sao đàn ông bây giờ đều thô lỗ như vậy?
Sao người bị thương luôn là cô?
Trong lòng Lý Tang Du rất khó chịu, từ dưới đất bò dậy lại muốn rời đi, không ngờ lại bị Thái Vũ Hàng nắm lấy tay.
“Cô bị thương có nặng không?”
“Ai cần anh lo!” Lý Tang Du vừa mới dứt lời, anh ta đã tìm được khuỷu tay bị thương của cô.
Bất kể Lý Tang Du giãy giụa thế nào, Thái Vũ Hàng vẫn làm theo ý mình, móc ra khăn giấy lau bụi bặm trên vết thương của cô, lại lấy ra một miếng băng dán cá nhân.
Lúc này, trên mặt Lý Tang Du lộ vẻ kinh ngạc.
Kẻ luôn mang theo băng dán cá nhân trên người đã thuộc dạng khác thường, còn là một người đàn ông, điều này càng không thể tin nổi.
Quan trọng nhất không phải là điều này, mà hành động này của Thái Vũ Hàng làm cô nhớ tới một người.
“Sao anh lại mang theo băng dán cá nhân?”
Thái Vũ Hàng liếc nhìn Lý Tang Du, không trả lời.
Lý Tang Du nhìn chăm chú vào mặt Thái Vũ Hàng, muốn từ trên mặt anh ta tìm thấy bóng dáng mà cô muốn thấy, kết quả chỉ có thất vọng.
Cô âm thầm lắc đầu: Không thể nào là anh ấy được!
Lâm Bách Thần cũng có thói quen luôn mang theo băng dán cá nhân. Cô đã từng hỏi tại sao anh lại có thói quen này, Lâm Bách Thần trả lời là: Luôn có một người động chút lại làm mình bị thương, anh mang theo cái này là vì cô ấy.
Mặc dù Thái Vũ Hàng không trả lời cô, nhưng cách anh ta băng bó khiến Lý Tang Du nhất thời ngẩn người, tưởng người trước mắt này chính là Lâm Bách Thần.
Trên thế giới làm sao có thể có hai người không liên quan lại có thói quen và cách băng bó giống nhau?
Quá khó tin!
Sau khi băng vết thương cho Lý Tang Du xong, đầu Thái Vũ Hàng đã đổ đầy mồ hôi. Đây là do anh ta cố nhịn đau.
“Rốt cuộc anh khó chịu ở đâu?” Lý Tang Du không muốn quan tâm tới anh ta nhưng vẫn không nhịn được hỏi.