“Chào buổi sáng, Mộ.” Mỗi lần Lý Mộ chào hỏi, Thái Vũ Hàng anh ta đều vô cùng vui vẻ: “Có đói bụng không, sắp làm xong rồi này.”
Một mùi thơm nức mũi truyền đến từ phòng bếp, Lý Mộ không nhịn được mà hít hít mũi: “Chú ơi, chú với mẹ đều là người lớn, tại sao chú nấu ăn ngon như thế, còn mẹ lại nấu ăn dở như thế.”
Thái Vũ Hàng không nhớ là mình đã trả lời câu hỏi này cho Lý Tịch biết bao nhiêu lần, nhưng mà đã là lần đầu tiên anh ta trả lời Lý Mộ, đối mặt với Lý Mộ thành thục hiểu chuyện, câu trả lời của Thái Vũ Hàng sẽ đi theo hướng trưởng thành hơn, không thể dùng cách dỗ dành Lý Tịch để dỗ dành Lý Mộ.
“Đó là bởi vì từ lúc nhỏ mẹ của con đã được ông ngoại, bà ngoại con cưng chiều như là một cô công chúa, con đã nhìn thấy công chúa nấu ăn bao giờ chưa? Cho nên, lúc cô ấy rời khỏi ông ngoại và bà ngoại con, ba tiếp nhận nhiệm vụ tiếp tục yêu thương cô ấy.” Thái Vũ Hàng nói xong, lại nhướng nhướng lông mày với Lý Mộ.
“Chú ơi, chú yêu mẹ lắm đúng không?”
Ở trước mặt Lý Mộ, Thái Vũ Hàng không hề né tránh chút nào, anh ta nhẹ gật đầu: “Yêu chứ, đã yêu nhiều năm rồi.”
“Nếu như chú kết hôn với mẹ, cháu sẽ nhận chú.”
Lời này khiến Thái Vũ Hàng bất ngờ, Lý Mộ chưa từng gọi anh ta là ba, anh ta vẫn cho rằng Lý Mộ không chấp nhận anh ta, không ngờ tới là đứa nhỏ này đột nhiên lại thốt lên một câu như thế.
“Mộ thật sự nghĩ như vậy hả?”
Lý Mộ gật đầu: “Cháu hi vọng là mỗi ngày mẹ đều có thể vui vẻ.”
Một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi mà đã có thể quan sát nội tâm, tình cảm của mẹ mình, đây chính là điều mà Thái Vũ Hàng chưa chắc có thể làm được.
Nếu như không phải bây giờ hai tay của anh ta toàn là dầu mỡ, chắc chắn anh ta sẽ ôm Lý Mộ lên rồi xoay mấy vòng. Qua nhiều năm như thế, rốt cuộc lúc này nỗi lo trong lòng anh ta đã hoàn toàn được buông bỏ, chỉ vì Lý Mộ đồng ý.
“Mộ, con có biết không, ba thường xuyên tưởng tượng có một ngày ba có thể nắm tay mẹ con, đứng đối diện mục sư, nghe lời chúc phúc của ông ấy, trao đổi nhẫn cưới cho nhau, hát khúc hát của buổi hôn lễ đẹp nhất vào thời khắc đó.” Thái Vũ Hàng nói với vẻ mặt khao khát, hoàn toàn quên mất Lý Mộ chỉ là một đứa nhỏ.
“Vậy tại sao chú lại không chịu cầu hôn với mẹ?” Không nghĩ tới là Lý Mộ lại nghe hiểu.
“Chuyện này…” Thái Vũ Hàng nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Anh ta không muốn à?
Đương nhiên là muốn rồi!
Chỉ là bây giờ anh ta không dám chắc chắn suy nghĩ của Lý Tang Du, tùy tiện cầu hôn, ngược lại sẽ hù cô chạy mất.
“… ba
rất hưởng thụ cuộc sống cùng với mọi người, nhưng hiện tại ba muốn đợi đến ngày mẹ con đồng ý gả cho ba.”
Có lẽ là ngay cả Thái Vũ Hàng cũng không phát hiện, anh ta không còn là một kẻ đần độn của trước kia, không còn là một Lâm Bách Thần đối với tình yêu, đối với người mình yêu vẫn luôn cố chấp giữ chặt không buông tay. Anh ta đã học được cách chờ đợi, học được cách nhẫn nại, như vậy mới có được một cuộc sống hòa bình ấm áp với Lý Tang Du như hiện tại.
Người đã từng chết vì tình yêu một lần, nếu như không có hận thì sẽ càng bao dung hơn.
“Nếu như có một ngày mẹ kết hôn với người đàn ông khác thì sao?”
Thái Vũ Hàng giật mình, đúng là anh ta không nghĩ tới vấn đề này.