Nhìn bộ dạng này của cô chắc là vẫn chưa biết Thời Nhiên Phong đã làm gì, anh cũng không biết tại sao anh sẽ không nói cho cô biết.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thời Nhiên Phong, anh đều không muốn nhắc tới.
Lý Tang Du hơi tức giận, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại: “Lục Huyền Lâm, anh cho rằng mình có tư cách gì mà chê trách tôi, không phải chỉ là một cái điện thoại thôi sao? Nó có thể chứng minh cái gì, chứng minh tôi và Thời Nhiên Phong đã lên giường rồi ư?”
“Thái độ của cô là thế nào?” Lục Huyền Lâm cũng hoàn toàn mất bình tĩnh, không phải anh chỉ vừa lấy điện thoại mà Thời Nhiên Phong đưa cho cô thôi sao?
Nhìn dáng vẻ hồi hộp của cô, trong lòng anh như có lửa đốt.
Lý Tang Du cố gạt tay anh ra và muốn tránh tiếp xúc giữa mình và Lục Huyền Lâm, cô cảm thấy Lục Huyền Lâm là một người không sạch sẽ. Hôm nay, trong phòng làm việc anh và Vu Thiến …
Muốn chạm vào những người phụ nữ khác mà lại còn đụng vào cô?
Không đời nào!
Lý Tang Du không muốn nghĩ về nó nữa, suy nghĩ nhiều về nó sẽ làm cô cảm thấy đầu óc mình ô uế mất.
Sự chênh lệch về chiều cao và sức mạnh khiến Lý Tang Du vùng vẫy trong vô vọng: “Trả lại điện thoại cho tôi?”
“Không thể nào.” Lục Huyền Lâm mím chặt môi, thái độ của người phụ nữ khiến anh cảm thấy tức giận, thậm chí anh còn muốn bóp nát chiếc điện thoại mà tay trái đang cầm.
Đôi mắt ẩm ướt của Lý Tang Du vốn đã tràn đầy lửa giận, cô tức giận tới mức toàn thân phát run lên, đôi môi như hoa anh đào cũng đang run rẩy nhưng cô không thốt ra được lời nào.
“Tôi không vứt điện thoại của cô đi cô nên mừng thầm mới đúng.”
“Sao anh có thể vô lý như vậy?”
Lục Huyền Lâm lại gần nhìn kỹ khuôn mặt cô, cả lỗ chân lông trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, trong lòng anh căng thẳng vô cùng.
“Phân rõ phải trái? Tôi có cần phải nói lý lẽ với cô không?”
Dù có đẹp trai bao nhiêu đi chăng nữa, lúc này Lý Tang Du không còn ý nghĩ gì khác hơn là phải tống khứ khuôn mặt điển trai này đi, làm sao có thể giống với nam chính trong các bộ phim thần tượng, bá đạo khiến cho người ta nghẹt thở được chứ?
“Không có gì để nói, anh trả lại điện thoại cho tôi, tôi không có gì để nói với anh.” Lý Tang Du nhìn chằm chằm vào mắt anh, mặt không biểu cảm nói.
“Muốn lấy lại điện thoại sao?” Tiếng hít thở của Lục Huyền Lâm ngay bên tai, bên cạnh nhan sắc khiến cho người ta thèm nhỏ dãi là bộ dạng giống ác quỷ, Lý Tang Du chỉ thấy môi mỏng anh khẽ mở, rồi nhả ra hai chữ.
“Tịch thu!”
“Tịch thu? Anh cho rằng anh là giáo viên trung học sao? Còn muốn tịch thu điện thoại của tôi sao?”
Lý Tang Du xù lông, lần này là xù lông thật sự, Lục Huyền Lâm có ý gì chứ, thế mà muốn tịch thu điện thoại của cô sao?
Cô kháng nghị dữ dội, nhưng trong mắt anh chỉ giống như Peashooter bắn ra các hạt đậu, không có chút uy hiếp nào, thậm chí còn có chút buồn cười.
Đợi đến khi Lý Tang Du nói mệt và dừng lại, Lục Huyền Lâm nói: “Điện thoại này tôi tịch thu, tôi sẽ trả lại cho cô khi tâm trạng thấy tốt hơn.”