“A Minh, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Sao đột nhiên Huyền Lâm lại bị tai nạn xe? Nó cũng đâu phải một đứa lỗ mãng.” Ông cụ Lục đau lòng hỏi.
Do dự một lát, A Minh vẫn quyết định giấu giếm: “Xin lỗi chủ tịch, tình hình cụ thể tôi không biết. Lúc trò chuyện điện thoại với tổng giám đốc, tôi mới đoán là anh ấy bị tai nạn xe.”
Sau khi ca phẫu thuật được tiến hành khoảng hai tiếng trong phòng cấp cứu, bác sĩ bước ra với vẻ kiệt sức.
Mọi người đều quây lại, vẻ mặt Lục Hương Cầm căng thẳng, hỏi đầu tiên: “Tình hình cháu trai tôi có ổn không?”
Bác sĩ biết nhóm người này rất giàu có, bởi vậy cũng lấy lại tinh thần, kiên nhẫn trả lời.
“Anh Lục đã qua giai đoạn nguy hiểm, tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ cần sau này đảm bảo nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ có thể được xuất viện.”
Mẹ Lục cầm khăn che miệng, mắt lại đỏ hoe: “Cảm tạ ông trời phù hộ cho Huyền Lâm nhà con không sao.”
Bà ta vừa nói vừa bi thương, gục vào lòng ba Lục nghẹn ngào khóc không ngừng.
Mọi người nhìn cũng cảm thấy buồn theo, bầu không khí chợt trở nên trầm xuống.
Hốc mắt ông cụ rưng rưng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Liệu có để lại di chứng gì không, tôi thấy lúc nó được đưa vào toàn là máu.”
“Chuyện này còn phải xem sau này tĩnh dưỡng thế nào, không làm việc quá nặng nhọc thì chắc sẽ không để lại di chứng gì.”
Nói ra cũng nguy hiểm, trước đó anh ta cũng thấy một bệnh nhân gặp tai nạn xe khác, tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều.
“Còn nữa, anh ấy bị thương ở trán khiến não bị chấn động, sau khi tỉnh lại đừng khiến cảm xúc anh ấy bị kích động.”
Lục Hương Cầm bị bốn chữ não bị chấn động làm cho sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không đâu, tránh để cảm xúc kích động, nghỉ ngơi cho tốt là được.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.
Vẻ mặt ông cụ uy nghiêm gõ gậy: “Mấy đứa tránh ra cả đi, để bác sĩ đi nghỉ ngơi.”
Dứt lời, lại ra hiệu bằng ánh mắt cho cấp dưới, cấp dưới đó và bác sĩ cùng nhau khuất xa khỏi hành lang.
Đồng hồ trên tường bệnh viện chỉ số năm, sức khỏe ông cụ từ trước tới nay không tốt, Lục Hương Cầm dìu ông cụ về nhà trước, để lại ba Lục và A Minh ở lại trông chừng.
Hơn một tiếng sau, Lục Huyền Lâm được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU, mẹ Lục và ba Lục cũng chuyển từ ghế dài trên hành lang vào phòng khách trong phòng VIP.
Mẹ Lục vẫn thút thít không ngừng, khóc đến nỗi đôi mắt luôn được chăm sóc cẩn thận sưng như quả hạch đào, nghe nói con trai không sao mới ngừng khóc.
Tuy rằng ba Lục không nói gì, cũng không rơi một giọt nước mắt nào nhưng từ lúc vào bệnh viện, lông mày ông chưa từng giãn ra.
Y tá đi tới gõ cửa tiến vào, trong tay cầm xe điều khiển từ xa và búp bê.
Bọc giấy đóng gói cẩn thận dính chút máu, y tá chủ động vứt gói giấy ra.
“Đây là đồ nhặt được, tôi mang tới cho mọi người.
Mẹ Lục nghi hoặc hỏi: “Đây đâu phải của chúng tôi?”