Lúc này, Lục Huyền Lâm không có dũng khí bước vào phòng phẫu thuật để nhìn Lý Tang Du một lần cuối cùng, mấy năm nay anh đã hiểu lầm và ngược đãi cô, anh áy náy vô cùng, không có mặt mũi để gặp cô.
“Trước kia tôi không thể nhìn thấy Tang Du sống tốt là bởi vì tôi ghét cô ấy, không muốn để cho cô ấy có hạnh phúc, bây giờ tôi không thể nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh được sống tốt, bởi vì cô ta không xứng đáng có được hạnh phúc.” Biểu cảm của Vu Thiến có mấy phần đau buồn.
Vu Thiến vẫn cho rằng Lý Tang Du là một con gián đánh mãi không chết, không ngờ tới lần này thật sự qua đời rồi.
Không có đối thủ, Vu Thiến nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng mà tại sao lại đau lòng như thế, khó chịu như thế?
Những hành động trước kia đối xử với Lý Tang Du lại biến thành một cây kim sắc bén đâm thẳng vào trong trái tim cô ta.
“Lục Huyền Lâm, em có rất nhiều chuyện của Lý Tang Du mà anh không hề biết, ngày hôm nay em nhất định phải nói cho anh biết. Lý Tang Du đã đi rồi, em cũng không cần phải giấu làm gì.” Vu Thiến thở dài.
Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn Vu Thiến, chờ đợi cô ta nói chuyện, anh bức thiết muốn biết những chuyện có liên quan đến Lý Tang Du mà từ trước đến nay anh chưa từng được biết.
“Thật ra thì cho đến bây giờ, Tang Du cũng không biết là anh thích cô ấy.” Vu Thiến khó khăn nói, để nói ra những sai lầm mà mình đã phạm phải, cô ta cần có dũng khí.
Đôi mắt Lục Huyền Lâm càng lạnh lẽo hơn.
“Chính em là người đã ngáng đường và phá hỏng hết tất cả, chính em là người đã tạo ra những tin tức giả mạo để anh hủy hoại hình ảnh của cô ấy, chính em đã khiến anh cho rằng cô ấy là một người phụ nữ xấu xa, tất cả đều là do một tay em tạo thành.” Vu Thiến đánh vào lồng ngực mình, trên mặt đều là nước mắt.
“Nói cho tôi biết sự thật.” Trong giọng nói của Lục Huyền Lâm có chút kìm nén.
“Tang Du chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào, bao gồm cả Trịnh Uyển Khanh. Em chặn thư mà anh gửi cho cô ấy, cũng là em muốn anh hiểu lầm cô ấy căn bản không để ý đến anh, mỗi lần hai người vừa mới gặp nhau thì em đều nghĩ cách để phá hỏng cuộc gặp mặt này, gây ra hiểu lầm để hai người càng ngày càng cách xa nhau. Em cho là mình làm tất cả những thứ này thì cuối cùng anh cũng sẽ nhìn thẳng vào em, thật sự không nghĩ đến cô ấy là người bỏ công lại để Trịnh Uyển Khanh chiếm được lợi ích. Tất cả những hình ảnh độc ác của Tang Du mà anh đã nhìn thấy đều là do em tạo ra, mọi chuyện không có liên quan gì với cô ấy, ngay cả cô ấy cũng không biết là em làm.”
“Lần đó, Trịnh Uyển Khanh bị nhốt trong tầng hầm cũng là do cô làm?”
“Là em, em cố ý nhốt Trịnh Uyển Khanh lại rồi lại gọi điện thoại cho Tang Du, kêu cô ấy đi cứu Trịnh Uyển Khanh, lại thông báo cho anh, cảnh tượng mà anh nhìn thấy đó chính là Tang Du đứng ở bên ngoài cửa tầng hầm nhốt Trịnh Uyển Khanh lại. Thậm chí còn có một lần anh cho rằng Lý Tang Du bởi vì cố ý hại Trịnh Uyển Khanh phải dầm mưa cảm mạo, dẫn đến nóng sốt, cũng là do em đã làm, Lý Tang Du căn bản không biết gì hết. Nhìn cô ấy bị anh hiểu lầm và đau lòng vô số lần, em liền vô cùng vui vẻ.”
“Đứa bé đầu tiên của Lý Tang Du bị mất, có liên quan tới cô?”
“Là do em đã giật dây Thất Thất.”
Lục Huyền Lâm còn muốn hỏi rất nhiều, rất nhiều thứ, nhưng mà bây giờ trong đầu anh không nhớ nổi cái gì.
Từ trước tới nay, anh đều không tin vào lời giải thích của Lý Tang Du, tự nghĩ mình là đúng mà cho rằng cô chính là loại phụ nữ tâm tư độc ác, ham mê hư vinh.
Trôi qua nhiều năm như thế, chẳng trách mỗi lần cô bị người khác hiểu lầm thì sẽ lộ ra một nụ cười khổ sở xen lẫn bất lực.
Ngày hôm nay, anh cũng cười, cười chua chát, vô lực như thế, không thể cứu vớt sai lầm, cũng không thể tìm người trở về, tất cả mọi chuyện đã xảy ra khiến anh ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có.