“Đúng là như vậy, nhưng mà ông ơi…”
“Nếu như con rảnh như vậy tại sao lại không đồng ý đi chứ, có phải là tên tiểu tử thối này gần đây lại chọc con không vui rồi phải không?” Ông cụ cướp lời, hỏi.
Lý Tang Du rất muốn gật đầu nói đúng, chỉ là nghĩ đến sức khỏe của ông nên lời muốn nói ra lại rút về.
“Vậy thì không có…”
“Nếu đã như vậy, vậy thì đi đi, ngày lễ của những người trẻ tuổi các cháu, ông muốn đi cũng đi không được.”
Lý Tang Du muốn tìm lí do để phải bác, nhưng dừng lại một lúc, ông cụ đầu dây bên kia lại lên tiếng: “Cứ quyết định vậy đi, khó khăn lắm hai đứa mới có cơ hội ăn được một bữa cơm.”
Vừa dứt lời ông cụ cúp máy, Lý Tang Du nhìn đường dây bận mà nghệch mặt, làm sao mà mình bị rơi vào bẫy rồi?
“Mợ chủ, điện thoại…” Minh vui mừng khôn xiết khi âm mưu thành công, quả nhiên là ông cụ ra tay, một mình địch hai.
Bản thân rối rắm cả nửa ngày, một cuộc điện thoại của ông cụ đã giải quyết được tất cả.
Lý Tang Du đưa điện thoại cho anh, nhưng ánh mắt lại hằn học: “Anh Minh được lắm, còn biết tìm ông làm cứu binh rồi.”
“Tôi đây không phải là đi tới cùng đường rồi sao, mợ chủ?” Minh đặt lại điện thoại vào túi, nháy mắt với Lý Tang Du.
Trời sinh anh ta một vẻ ngoài thanh tú, động tác này của Minh không những không khiến cô thấy sến sẩm mà còn có một cảm giác thú vị.
Lý Tang Du tức đến vươn tay đánh anh, nhưng thiết nghĩ phải bảo vệ tu dưỡng thục nữ của mình mà lười động thủ.
“Được rồi, không phải chỉ một bữa cơm thôi sao.”
“Còn không phải sao? Mợ chủ của chúng ta anh minh thần vũ, một bữa cơm sao mà làm khó được người.” Minh còn đang lẻo mép, khóe miệng không khỏi nhếch lên khi nghĩ đến buổi hẹn tối nay không cần lỡ hẹn.
Lý Tang Du bị anh ta chọc cười: “Tôi phát hiện con người anh, cũng thật là …”
Thấy mợ chủ vui vẻ, Minh cũng cười rồi, gọi điện thoại cho Lục Huyền Lâm thông báo chuyện này, còn thổi phồng chuyện thông minh cực khổ của mình lên tận trời.”
“Được rồi, được rồi, anh ở bên cạnh cô ấy đi, muộn một chút tôi qua đón người thì anh có thể tan làm đúng giờ rồi.”
Lục Huyền Lâm cũng nhanh chóng tăng tốc việc trong tay, tài liệu không xử lý xong thì không có tâm trạng đi ăn cơm tối, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên.
Nhìn ngoài trời đã tối, Minh gấp đến không được, lại gọi một cuộc điện thoại đến.
Lục Huyền Lâm đặt tài liệu sang một bên, một tay cầm điện thoại đặt lên tai một bên nghe: “Sao vậy?”
“Sếp Tổng đại nhân của tôi ơi, ngài xem xem đã mấy giờ rồi? Làm sao mà còn chưa đến đón người thế?”
Đầu dây bên kia lông mày của Minh sắp dính lại với nhau rồi, Lý Tang Du thay quần áo chậm rãi ngồi trên giường bệnh đọc sách, chỉ mong sao không cần đi ăn cơm nữa là tốt nhất.
Nhưng mà hoàng đế không vội thái giám vội, không kịp tan làm nữa thì cuộc hẹn của anh ta sẽ hỏng mất.