Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
“Chúng tôi sẽ cố gắng ly hôn nhanh nhất, cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, rồi đợi làm cô dâu mới của anh ấy là được.”
Lý Tang Du cười để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên má, cả người tựa đóa hoa trắng nở rộ bên vách núi, nhưng dần lại trở thành phong cảnh nhạt nhòa, khiến người ta không thể rời mắt.
Điều hòa trong phòng nhiệt độ thâp hơn một chút, Lý Tang Du thấy có chút lạnh, cô vòng tay qua ôm người để giữ hơi ấm không bị cạn kiệt.
Lục Huyền Lâm để ý thấy vậy, muốn mở miệng kêu cô về nghỉ ngơi, bờ môi mỏng khẽ mở ra nhưng lại khép lại, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân đã mất đi cái quyền về những điều này.
Bầu không khí có chút lắng đọng, chỉ mỗi Lý Uyển Khanh là trong mắt có được chút niềm vui nhỏ, cô quay đầu cố nhìn vào mắt Lý Uyển Khanh.
“Chị, chị có đảm bảo những lời chị vừa nói là nghiêm túc không?”
Lý Uyển Khanh sợ hãi nắm lấy chăn bông bên cạnh, cô sợ trong nháy mắt Lý Tang Du sẽ hối hận về chuyện ly hôn với Lục Huyền Lâm .
Cũng may là, Lý Tang Du không làm cô thất vọng.
“Chị nghiêm túc, chị và Lục Huyền Lâm đều muốn ly hôn, sao lại không nghiêm túc được chứ?”
Hai từ “ly hôn” từ miệng Lý Tang Du nói ra rõ ràng như vậy, đơn giản như đang nói chuyện thời tiết, nếu không có sự góp mặt của Vu Thiến thì hẳn cô ta sẽ rất hối hận.
Cảnh tượng cô ta muốn được tận mắt chứng kiến giờ lại hòa thuận như thế này, không hề có chuyện cãi vã.
Thực tế là, Lý Tang Du cảm thấy cô không cần thiết cũng không có tâm trạng để lớn tiếng hét len, bây giờ Lý Uyển Khanh quay về rồi, chắc hẳn Lục Huyền Lâm cũng chỉ muốn cô rời khỏi đây.
Lý Uyển Khanh nghe xong lời của Lý Tang Du, vui mừng khôn xiết, cô ta nhìn Lục Huyền Lâm như để xác minh, ánh mắt đầy thận trọng và mong đợi.
“Lục Huyền Lâm, anh sẽ ly hôn đúng không?”
Có hay không? Lục Huyền Lâm cũng tự hỏi bản thân như vậy.
Lý Tang Du lặng lẽ nhìn Lục Huyền Lâm, cô biết người đàn ông này sẽ không nói những lời chối từ đâu.
Như dự đoán, Lục Huyền Lâm chỉ ngưng lại một chút đã lập tức hoàn hồn lại, sau khi vuốt mái tóc dài của Lý Uyển Khanh , anh nói với giọng điệu chắc dịch: “Có, anh đã sớm hứa với em rồi.”
Khóe môi Lý Tang Du cong lên hiện ra nụ cười lạnh ngắt, nhưng nhanh chóng tan đi, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng không một tia ấm áp.
Sớm đã đồng ý? Vậy là không thể đợi nổi nữa rồi.
Quả nhiên, cách đối xử với người trong lòng phải có khác biệt.
Để trả thù cho Lý Uyển Khanh , anh ta có thể kết hôn với người mà anh ta không yêu, vì sự trở về của Lý Uyển Khanh , anh ta sẵn lòng đồng ý ly hôn mà không chớp mắt.
Cũng tốt, Lý Tang Du khẽ lắc đầu, cô hà tất phải để ý, Lục Huyền Lâm cũng chỉ là vừa hay thuận theo ý cô.
Những lời Lục Huyền Lâm nói đường nhiên đã thành công làm hài lòng Lý Uyển Khanh , cô vui mừng khôn xiết, khuôn mặt đang ửng hồng trái ngược hẳn với một Lý Tang Du đang xanh xao.
“Cảm ơn, chị, thật sự…” Lý Uyển Khanh vừa nói vừa định xuống giường, đi lại phía Lý Tang Du .
Nhưng Lục Huyền Lâm dùng tay trực tiếp ngắn cô ta lại: “Trên người còn có vết thương, không được xuống giường.”