Lục Huyền Lâm khẽ cau mày.
Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng nhắc tới sao?
Nhưng nếu một người vừa khỏi bệnh lại bất chấp bị bệnh lần nữa để đưa ô che mưa của mình cho một người xa lạ thì tình huống lại khác.
“Cho nên về sau mợ chủ lại phát sốt, kéo dài suốt mấy ngày liền.”
“Tại sao khi đó cô không nói?”
“Mợ chủ không cho tôi nói, cô ấy không muốn làm phiền anh, nghĩ là anh sẽ không quan tâm chuyện cô ấy có bị bệnh hay không…”
Lục Huyền Lâm không nói gì nữa, đi thẳng lên lầu.
Đúng là anh không quan tâm cô thế nào, suốt hai năm anh đều không hề để ý tới.
Lục Huyền Lâm đi vào phòng làm việc, ngồi trước bàn, để cái vòng tay lên trên bàn, yên lặng nhìn vào nó.
Hình ảnh Lý Tang Du đeo chiếc vòng này ngày trước chợt lóe lên trong đầu anh. Chiếc vòng màu xanh lá cây nhạt nhòa trên cổ tay trắng nõn có cảm giác hai thứ phối hợp lại làm tôn vẻ đẹp cho nhau.
Chiếc vòng này quả thực chỉ phù hợp với Lý Tang Du.
Lục Huyền Lâm hơi thất thần, tầm mắt chậm rãi chuyển từ vòng tay sang ngăn kéo bên cạnh.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp sắt nhỏ có khóa.
Anh không mở ra ngay mà chỉ ngơ ngác nhìn cái hộp sắt.
Có những ký ức được chứa trong chiếc hộp này mà anh không muốn nghĩ đến hay chạm vào, cho nên đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng mở nó ra.
Do dự hồi lâu anh vẫn quyết định mở hộp sắt ra.
Không có thứ gì có giá trị trong hộp cả, chỉ có một bức ảnh cũ.
Bức ảnh chụp một bé gái bảy tám tuổi, mái tóc đen buộc đuôi ngựa, nét mặt thanh tú, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo nhìn vào không trung.
Trên không trung có một chú chim đang bay lượn.
Cảnh tượng này hơn mười năm sau Lục Huyền Lâm vẫn nhớ như in, đó là lúc Tang Du thả chú chim nhỏ bị thương đã được cô bé chữa khỏi.
Mẹ của Lý Tang Du, Bùi Lâm đứng bên cạnh cô bé, dịu dàng nhìn Tang Du.
Ba Lý đứng ở một góc chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Đây là hồi Lục Huyền Lâm còn nhỏ, lần đầu tiên gặp gỡ Lý Tang Du khi đi theo ba mẹ tới nhà họ Lý.
Chỉ một ánh nhìn ấy, anh đã phải lòng cô bé Tang Du xinh đẹp, đáng yêu và lương thiện này.
Nụ cười của cô bé duyên dáng tựa thiên thần, tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng cô lại hiếm khi cười với người ngoài.
Sau đó, Lục Huyền Lâm đòi bằng được bức ảnh này.
Hiện tại, rất lâu rồi Lục Huyền Lâm không dùng hai từ lương thiện để nói về Lý Tang Du.
Không biết Lục Huyền Lâm ngẩn người nhìn ảnh bao lâu, cuối cùng cất bức ảnh vào trong hộp sắt, khóa lại, đi một mạch ra khỏi phòng đọc sách.
“Cậu chủ, muộn thế này rồi còn ra ngoài sao?” Dì Vương bắt gặp Lục Huyền Lâm đi ra.
“Ừ, sau này không tới nữa.” Mọi thứ ở đây đều sẽ khiến Lục Huyền Lâm nhớ đến Lý Tang Du, dường như chỗ nào cũng có hình bóng của cô, nếu đã ly hôn rồi thì cũng không cần phải nhớ đến nữa.