“Ngài Thời, nếu cái đó không phải hàng thật, tôi có thể tự mình bồi thường, dù sao chuyện xảy ra là do tôi đến đây, theo lý thì tôi nên tự mình gánh chịu, bao nhiêu tiền bồi thường thì sau vài ngày tôi mang đến trả anh.”
Lòng tự trọng cao của Lý Tang Du không bao giờ cho phép cô nợ người khác những điều này.
“Được, được. Lúc đó tôi sẽ để thư kí liên lạc với cô được không?” Thời Nhiên Phong nhìn khuôn mặt quật cường này, anh ta không đành lòng từ chối.
Sau đó, Lý Tang Du mới nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Cô thật sư rất đẹp…
“Cô Lý của tôi, xin phép cho bổn thiếu gia đưa cô về nhà.” Thời Nhiên Phong đột nhiên nghiêm túc như vậy làm Lý Tang Du không khỏi bật cười.
Cục cảnh sát cách nhà khá xa đấy, sao lại không đi nhờ xe?
Lý Tang Du lên xe của Thời Nhiên Phong không chút do dự.
“Về sau đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, sao lại qua loa như vậy được. Đây là danh thiếp của tôi. Trên đó có ghi số điện thoại của tôi. Nếu có chuyện gì, nhớ thông báo cho tôi càng sớm càng tốt.” Thời Nhiên Phong dặn dò không ngừng.
“Hít.. hít… hít…” Tiếng thở thật sự nhỏ, đều đặn phát ra từ Lý Tang Du.
Nha đầu ngốc này rõ ràng là đã ngủ rồi, hôm nay hẳn là một ngày lo lắng.
Thời Nhiên Phong vô thức cong khóe miệng, từ từ ôm lấy cô, để cô ngủ thoải mái.
“Đi chậm lại, đừng đánh thức cô ấy.” Vẫn không quên nhắc nhở tài xế, có thể đây là điều mà một quý ông sẽ làm.
Bầu trời đã tối sầm, Lục Huyền Lâm đã ở bên ngoài mấy tiếng, anh trở về nhà trong tình trạng hơi say.
“Cô ấy đâu?” Anh mở cửa mà không thấy Lý Tang Du dường như anh cảm thấy hôm nay thiếu gì đó.
Những người làm đều ngơ ngác lắc đầu.
“Đáng chết.”
“Cậu chủ, cô Lý không về nhà.” Dì Vương biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, thành thật báo lại, làm tròn bổn phận của mình.
Người phụ nữ chết tiệt, lúc này không về nhà là muốn tạo phản sao?
Trong đầu Lục Huyền Lâm nhớ tới số điện thoại quen thuộc.
“Hả? Tổng Giám đốc Lục à… Sao anh…” Tiếng buồn ngủ mơ màng của Minh vang lên từ trong điện thoại.
“Tôi không muốn nói lần thứ hai, cô Lý ở đâu? Có phải là do cậu làm không?”
Bị đánh thức lúc rạng sáng, dù Minh đã quen với “sở thích” của Tổng giám đốc. Nhưng cơn tức giận lúc vừa rời giường mà còn không thể phát tiết thật sự rất khó chịu đó được không?
“Không phải chứ, cô Lý mất tích thì sao tôi biết được!” Minh vẫn không khống chế được cơn tức giận lúc vừa rời giường của mình.
“Cậu đang khiêu chiến điểm giới hạn của tôi?”
Giọng nói uy hiếp phát ra từ trong miệng Lục Huyền Lâm, nếu anh đã nói thì sẽ trở thành sự thật.
Minh gần như lộn từ trên giường xuống đất.
Thật sự là Tổng Giám đốc biến thái, người là anh mang đến, cũng là anh để người ta ở lại nơi đó, bây giờ lại muốn tìm người nữa. Ai biết cô Lý này chạy đi đâu. Mơ đẹp lắm!
“Cô ấy vẫn chưa về nhà! Có phải cậu làm mất người rồi không?” Giọng nói như băng của cậu Lục như đã mặc định chính Minh làm mất Lý Tang Du.