Nào ngờ Thời Nhiên Phong chưa lên tiếng, Lý Tang Du đã sảng khoái đồng ý: “Vậy mang lên đi.”
Mặc kệ bữa sau, lúc này Lý Tang Du đang chờ cơ hội để báo đáp lòng biết ơn với Thời Nhiên Phong.
Dù cô biết điều này sẽ khiến cô rất đau ví.
Sau một hồi bối rối, Lý Tang Du đã bình tĩnh trở lại, nhưng điều đó không có nghĩa là biểu cảm trên mặt cô thoát khỏi tầm mắt của Thời Nhiên Phong. Anh ta lên tiếng từ chối: “Không cần, cô Lý không khỏe, không uống được rượu, tôi uống một mình sẽ chán lắm.”
Một câu nói đã chặn miệng của tất cả mọi người.
Lý Tang Du có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đấm ngực dậm chân của quản lý.
Thời Nhiên Phong hoàn toàn xứng đáng là một quý tộc, chỉ một bữa cơm thôi đã thể hiện trọn vẹn hai chữ “tao nhã”.
Mặc dù Lý Tang Du cũng hiểu một chút quy tắc khi ăn món Tây, nhưng ở trước mặt Thời Nhiên Phong, cô chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Chẳng biết có phải do căng thẳng hay không mà Lý Tang Du ăn không ngon nổi.
Đáng lý ra môi trường ở đây yên tĩnh đẹp đẽ, có tiếng nhạc dễ nghe làm nền cùng thức ăn ngon, mọi thứ đều rất thoải mái tự do thích làm gì thì làm, nhưng không biết tại sao cô không có hứng thú lắm.
Ôi, nhất định là có liên quan tới người đàn ông trước mắt này.
Nhưng đây đâu phải là lần đầu bọn họ gặp mặt ăn cơm. Huống hồ số lần hai người họ gặp nhau còn nhiều hơn gặp Lục Huyền Lâm nữa kìa!
Thời Nhiên Phong nhận ra cô mất tập trung, vậy là bèn đặt nĩa trong tay xuống, dịu dàng hỏi: “Có phải do tôi quá im lặng nên cô thấy không được tự nhiên không?”
Đương nhiên Lý Tang Du sẽ không thừa nhận: “Không có đâu, bình thường mà.”
Rõ ràng là bất bình thường!
“Cô Lý, ở trước mặt tôi cô không cần phải quá dè chừng như vậy. Sau này khi cô dần dần hiểu tôi hơn thì cô sẽ biết được, tuy bình thường tôi trông có vẻ im lìm ít nói nhưng lại rất hòa đồng thoải mái với bạn bè.” Thời Nhiên Phong chu đáo nói.
Lý Tang Du ngượng ngùng cười: “Thật ra tôi cũng có hơi dè dặt.”
“Chủ yếu là do tôi cảm thấy khi dùng bữa, khí chất của anh vô cùng tao nhã, còn tôi có lẽ khó có thể được như vậy nên khó tránh khỏi gượng gạo.”
Thời Nhiên Phong cười khẽ nói: “Cô Lý đang trêu ghẹo tôi ăn uống câu nệ quá đấy à? Thật ra cô cũng không phải là người đầu tiên nói tôi như thế, nhưng mà tôi đã quen như vậy rồi. Mọi người cứ thoải mái tùy ý theo thói quen của mình mà sống, cô Lý cũng thế nhé.”
Nghe được lời Thời Nhiên Phong nói, ấn tượng của anh ta trong lòng Lý Tang Du càng tốt hơn. Tuy rằng anh ta xuất thân cao quý nhưng đối xử với bạn bè lại rất khoan dung, điều này cô vô cùng khâm phục.
Nếu Thời Nhiên Phong đối nhân xử thế thân thiện như vậy, cô đành phải thuận theo
Lần này, cô không cần phải cưỡng ép ngồi thẳng eo nữa, bả vai cũng không cần phải cố sức bày ra cho đẹp, cô mệt không chịu nổi, thoải mái tựa vào lưng ghế dựa: “Anh muốn cười thì cứ việc, tôi thật sự không hợp, cũng không muốn cái danh ngoan hiền thục nữ gì đó đâu.”
Được rồi! Cô thừa nhận mình không thể nào tùy tiện như ở nhà được, dù sao trước mặt một người Thời Nhiên Phong cao quý lịch thiệp như Thời Nhiên Phong, ít nhiều cô cũng thẹn thùng.
“Tôi lại cảm thấy như thế này mới là tốt nhất.” Thời Nhiên Phong nói.
Nghe được lời khen của Thời Nhiên Phong, Lý Tang Du càng bạo gan hơn, đùa giỡn: “Tôi hơi tò mò đấy, một quý ông ưu tú như anh sao lại không có bạn gái cho được? Chắc không phải là người theo đuổi anh quá nhiều anh không tiếp xuể đấy chứ?”