Chuyện của công ty sao? Ha ha! Tuy Lục Huyền Lâm hơi chậm tiêu nhưng cái chuyện đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra này thì anh hiểu.
Chẳng phải là muốn người chồng cũ là anh làm ông tơ bà nguyệt thôi sao? Anh không muốn nhúng tay vào chuyện vụn vặt như vậy, nếu có khả năng thì tự đi mà tán tỉnh Lý Tang Du đi, nhưng điều đó chắc chắn là không thể.
…
“Tổng giám đốc Lục, anh nghĩ sao về khu này? Biệt thự này là khu cao cấp, hướng nhìn ra biển, giao thông thuận tiện, không có nhiều người. Đặc biệt thích hợp cho hai người là Tổng giám đốc Lục và mợ Lục ở.” Người quản lý nói không ngừng, sau đó thì bắt đầu giới thiệu với mẹ con Tiêu Hà ở phía sau.
Lục Huyền Lâm xem như đã hiểu, người bán hàng nào cũng mồm mép tép nhảy, cứ vo ve như ruồi, chỉ hận không thể đập một phát chết ngay.
“Không cần bề ngoài xa hoa lộng lẫy làm gì, chỉ cần ở gần thành phố, có thể dễ dàng đi lại là được.” Lục Huyền Lâm có phần không kiên nhẫn cho lắm. Mấy ngày nay anh đã chán ngấy việc chạy đôn chạy đáo vì chuyện của Uyển Khanh rồi. Điều quan trọng nhất là mỗi lần đều gặp phải người giới thiệu như thế này.
“Vậy thì… khu này…”
“Dừng! Chọn cho tôi khu nhà tốt nhất ở đây là được!” Lục Huyền Lâm đang nhìn chằm chằm vào địa đồ trên tường suy nghĩ, mở miệng ngắt lời quản lý rồi đuổi anh ta sang một bên.
“Tốt nhất… Tổng giám đốc Lục, khu này là khu tốt nhất rồi, anh …” Quản lý không hề phàn nàn, ngược lại còn tươi cười đi tới gần.
Lục Huyền Lâm biết anh ta có tâm tư gì, liền lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong túi áo, viết nguệch ngoạc tên mình vào đó rồi ném cho anh ta: “Anh điền vào đấy xem bao nhiêu tiền, tôi đang bận xem, anh đừng có quấy rầy.”
“Vâng! Tổng giám đốc Lục.” Quản lý vui mừng khôn xiết, chỉ riêng tiền hoa hồng của khu biệt thự này thôi là đã đủ để anh ta ăn tiêu trong một năm rồi, không vui mới là lạ.
Lục Huyền Lâm quan sát một hồi rồi vẫy tay gọi anh ta đi tới.
“Tổng giám đốc Lục lại thích khu nhà nào nữa sao? Tôi có thể giảm giá cho anh.” Quản lý lập tức hùng hục chạy tới.
“Căn hộ này thuộc sở hữu của công ty anh à?”
“Vâng, đúng rồi ạ, nhưng Tổng giám đốc Lục, công ty chúng tôi đang có kế hoạch phá bỏ những ngôi nhà này. Bên này còn có những ngôi nhà tốt hơn đây. Anh có muốn xem thử không?”
Anh gật đầu, đi theo người quản lý đến một phòng khác, người quản lý lấy ra một xấp bản đồ trong tủ, rút ra một vài tấm.
“Anh nhìn tòa nhà này xem, ở trung tâm thành phố, đi lại rất thuận tiện, có ba phòng ngủ một phòng khách, không phải lo lắng về tiếng ồn xung quanh. Mỗi phòng của chúng tôi đều có cách âm nên nếu đóng cửa sổ vào thì sẽ không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài nữa. Trong phòng ở có hệ thống sưởi, đông ấm hè mát, lại có thang máy đi lại, anh thấy thế nào?”
Vốn dĩ căn hộ này không phải để bán, nhưng lần này gặp một ông chủ lắm tiền như Lục Huyền Lâm thì ai lại đi cho thuê làm gì?
Sau khi xem qua tiện ích và giao thông xung quanh căn hộ, Lục Huyền Lâm đi theo quản lý xem căn nhà mẫu, sau đó mới mua.
Quản lý định ghi tên thì Lục Huyền Lâm ngăn lại: “Ghi cái tên này.”
Anh viết ra một vài chữ trên giấy.