Mẹ Lục vội vàng đỡ ông cụ.
“Có nói bao nhiêu lần cũng là như vậy thôi, Lý Tang Du đã chết rồi.” Bác sĩ đeo khẩu trang, lạnh lùng nhìn Lục Huyền Lâm: “Anh là người thân của người tử vong à?”
Câu này rất bình thường, nhưng lại làm Lục Huyền Lâm nghẹn lời đáp không được.
Nhìn xung quanh, tất cả mọi người ở đây đều không phải là người nhà của Lý Tang Du, thậm chí không có một chút quan hệ nào.
Thấy không có ai lên tiếng, bác sĩ mới kéo tay của Lục Huyền Lâm ra: “Nếu như các người đã không phải là người thân của người chết, tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của các người.”
Lục Huyền Lâm nào chịu bỏ qua: “Cho tôi gặp cô ấy một lần.” Nói xong liền muốn xông vào trong phòng phẫu thuật.
Bị bác sĩ cản lại, vô tình nói: “Người mất thì cũng đã mất, anh có nhìn đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì, các người có yêu cầu gì thì đi mà nói chuyện với người thân của người đã mất, đây là bệnh viện, xin đừng lớn tiếng ồn ào.”
“Bốp.” Lục Huyền Lâm đấm vào mặt của bác sĩ.
Lục Huyền Lâm cứ bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, anh đã sớm đến giới hạn của cơn giận.
Bác sĩ bị đánh lùi về phía sau mấy bước.
“Huyền Lâm.” Ông cụ Lục lớn tiếng ngăn cản.
“Lục Huyền Lâm, đừng có đánh nữa, chị gái đã qua đời rồi, anh đừng làm phiền chị ấy nữa.” Trịnh Uyển Khanh rơi nước mắt giữ chặt Lục Huyền Lâm đang xúc động không thôi, bộ dạng như là khóc rất thương tâm.
Trịnh Uyển Khanh điềm đạm đáng yêu như thế này rơi vào trong mắt của Tiền An Na, cảm thấy cô ta có thể cầm cúp vàng giải thưởng Oscar.
Chẳng trách anh họ mình lại bị che mắt, đàn ông mà, đều thích những người phụ nữ yếu đuối.
Lục Huyền Lâm giận dữ quay đầu lại nhìn Trịnh Uyển Khanh: “Làm phiền hả? Cô ấy là vợ của của tôi, tôi vào xem cô ấy, đón cô ấy về nhà có cái gì mà không đúng?”
“Nhưng mà hai người đã ly hôn…”
“Tôi vẫn còn chưa ký tên.”
Một câu nói của Lục Huyền Lâm đã làm Trịnh Uyển Khanh chấn động ngơ ngác.
“Tôi vốn đã định vào ngày chúng ta đính hôn thì tôi sẽ ký tên, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Vợ của Lục Huyền Lâm tôi chỉ có một người, đó chính là Lý Tang Du.” Trong mắt Lục Huyền Lâm có một tia sáng kiên định.
“Sao.” Trịnh Uyển Khanh khó tin nhìn Lục Huyền Lâm, cô ta đã không còn nhận ra anh của hiện tại.
Lục Huyền Lâm của ngày xưa là một người dịu dàng, trong mắt chỉ có một mình cô ta, nhưng mà sau khi quay trở về, những thứ này đã dần dần không còn tồn tại nữa.
Tất cả mọi người đều bị lời nói của Lục Huyền Lâm làm cho kinh ngạc.
Trịnh Khôi rất tức giận, vừa muốn tiến lên hỏi Lục Huyền Lâm, lại bị Tiêu Hà kéo lại. Dựa vào sự hiểu biết của bà ta đối với Lục Huyền Lâm, bây giờ Lục Huyền Lâm thần trí không tỉnh táo, bọn họ có nói cái gì cũng vô dụng.
“Hối hận đã muộn màng!” Bác sĩ bị đánh một đấm vẫn là bộ dạng lạnh nhạt ấy, lời nói nói ra làm cho người khác không thoải mái, nhưng mà không có lý do để phản bác.