“Làm gì vậy!” Tuy Lý Tang Du rụt đầu lại theo phản xạ, nhưng khuôn mặt đỏ ửng vẫn bán đứng nội tâm của cô.
Thời Nhiên Phong híp mắt cười, đột nhiên nụ cười cứng lại.
“Đúng rồi, có cần tôi thông báo cho người nhà cô không? Dù sao cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, tối hôm qua cô không về, có khiến họ lo lắng không?”
Thời Nhiên Phong luôn nghĩ ra việc Lý Tang Du có thể cần.
Lý Tang Du lắc đầu như đánh trống.
“Không cần, không cần!”
Lý Tang Du biết cho dù có nói cho ba, ba cô cũng chẳng thèm để ý. Một người ba coi con gái mình như vật phẩm giao dịch, ông ta không cần biết con gái mình sống chết thế nào, chỉ quan tâm con gái mình có giá trị như nào với bản thân.
Về phần người đàn ông kia, càng không cần để ý tới, nếu thật sự để ý thì hôm qua anh đã đón cô từ đồn cảnh sát, chứ không phải người đàn ông đang ở cạnh cô bây giờ.
“Nghe cô hết.”
Thời Nhiên Phong dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào mũi Lý Tang Du. Luôn có chút cảm giác nghịch ngợm.
“Tối qua Lục Huyền Lâm gọi điện thoại tới.”
Tuy chỉ là một câu nói rất lơ đãng, nhưng cánh tay đang ôm Lý Tang Du vẫn cảm thấy cơ thể cô cứng đờ.
Quả nhiên vị trí người đàn ông này trong lòng cô không hề đơn giản.
“Hôm qua cô ngủ sớm, tôi còn chưa nói cho cô, đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này. Đến bây giờ tôi mới nhớ ra, cô không sao chứ? Có vẻ anh ta rất lo lắng đó.”
Người đàn ông này có biết chuyện đã xảy ra không? Nếu biết thì sao không tới đồn cảnh sát đón cô? Có lẽ sinh mệnh của cô ở trong tay anh cũng chỉ như một thứ đồ chơi mà thôi.
Đưa cô đến trung tâm thương mại, bỏ rơi cô ở đó, tiếp theo lại gặp phải chuyện như vậy. Sao cô cứ cảm giác việc này đã được sắp xếp cả rồi?
“Thời Nhiên Phong, đã bao giờ anh trải qua cảm giác sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì một người chưa?”
Trước câu hỏi đột ngột của Lý Tang Du, Thời Nhiên Phong hơi giật mình.
“Cô muốn nói cô đang yêu một người đàn ông, anh ta không thuộc về cô, nhưng cô vẫn sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì anh ta, đúng không?”
Quả nhiên không thể giấu được Thời Nhiên Phong, anh ta luôn có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lý Tang Du .
“Sao anh biết được cảm giác này?” Lý Tang Du dùng ánh mắt không thể tượng tượng nổi nhìn Thời Nhiên Phong.
“Bởi vì tôi cũng có người con gái mà bản thân tôi thích đó!”
Thời Nhiên Phong thầm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du ngốc nghếch.
Ai mà không từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đâu chứ.
“Chắc anh vẫn còn nhớ Lâm Bách Thần đúng không?”
Vị trí của người đàn ông này trong lòng Du có lẽ cả đời này cũng khó mà dịch chuyển được.
“Còn nhớ!” Thời Nhiên Phong vẫn luôn nhớ cô sẽ đỏ mặt khi nghe thấy tên này.
Người đàn ông này đối với cô ấy thật sự rất quan trọng.