Tối qua tất cả mọi người đi hát karaoke, mà Lý Tang Du thì làm việc suốt đêm, người hơi tốt bụng chút sẽ thấy áy náy. Khi Lý Tang Du mang chồng tài liệu đã sửa xong đặt lên bàn làm việc của Trương Ngọc , đổi lại được biểu cảm bất ngờ của cô ta.
Cô ta không ngờ Lý Tang Du có thể sửa xong hết trong một đêm.
Cũng chính từ ngày này trở đi, trong lúc vô hình thái độ của Trương Ngọc đối Lý Tang Du đã có thay đổi.
Khi sắp đến giữa trưa, Lý Tang Du thức suốt đêm không chịu nổi mà ngủ gật, người của phòng tài liệu cũng không đến quấy rầy cô, mặc cô gật gù ở đó.
Cho đến thời gian ăn trưa, Triệu Nguyệt Sương mới đánh thức Lý Tang Du vẫn đang ngủ gật.
“Tang Du, ăn cơm trưa xong cô trở về nghỉ ngơi đi, tối qua đã làm hết việc của hôm nay rồi, cô còn ở lại công ty làm gì.”
Lý Tang Du ngẫm lại cũng đúng, chờ ăn cơm trưa xong vẫn nên tan làm sớm, phụ nữ không thể thức khuya, cô thức cũng đã thức rồi, phải nghĩ cách ngủ bù mới được.
Một đoàn người mời nhau đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Khi các cô đi đến thang máy, trùng hợp gặp gỡ Lục Huyền Lâm và đối tác mới bàn công việc xong đi đến.
Người của phòng tài liệu nhường đường, gặp tổng giám đốc còn dám tranh giành, không muốn làm việc nữa sao.
Lục Huyền Lâm tựa như vô tình liếc nhìn Lý Tang Du.
Người phụ nữ này ngốc đến vậy sao? Anh ở đó mà không chịu nịnh bợ, nhất định muốn thức suốt đêm làm việc?
Chỉ vì tỏ ra cứng rắn?
Lục Huyền Lâm vẫn không quen tật xấu này, cô càng cứng rắn anh càng muốn chèn ép, đây là tư tưởng chủ nghĩa đàn ông trời sinh của anh đang quấy phá.
Khi đi qua đám người Lý Tang Du đang chờ ở bên cạnh, Lục Huyền Lâm lên tiếng nói chuyện với người bên cạnh, không tiếp tục nhìn về phía cô nữa.
“Cậu Lục, đã đàm phán xong rồi, anh và tôi đều có thể kiếm được không ít lợi nhuận, phải ăn mừng một bữa mới được, muốn đến chỗ nào ăn cứ việc nói.” Đối tác Quách Sướng vui mừng hớn hở nói.
“Thật sao?” Trong mắt Lục Huyền Lâm lộ ra xảo quyệt.
“Còn có thể là giả được à! Nghĩ ra chỗ tốt nào rồi sao?”
“Nhà ăn của công ty chúng tôi.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Sao vậy? Coi thường?” Lục Huyền Lâm khiêu khích nói.
“Cậu Lục đã mở miệng, sao chúng tôi có thể từ chối chứ? Anh có thể ăn, chúng tôi còn không thể ăn sao? Đi!”
Một đoàn người tiến vào thang máy.
“Tang Du, tổng giám đốc thật sự không để ý đến cô nữa rồi sao?”
“Không phải là bởi vì lần trước tập thể chúng ta không đến làm việc nên mới giáng chức cô đó chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, là chúng ta hại Tang Du.”
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, còn ăn cơm không?” Lý Tang Du nghe không nổi nữa, ngọn nguồn trong đó, chỉ một mình cô biết.
Chuyện Lục Huyền Lâm làm với cô không hề liên quan đến công việc, chỉ đơn thuần là ân oán cá nhân.
Thấy Lý Tang Du không so đo, những người khác cũng không nhắc lại nữa, chờ thang máy xuống, tiến vào rồi đi lên nhà ăn.