Nhưng chính cô đã coi người đàn ông kia như người qua đường, vậy vì sao không thể để cho bọn trẻ cũng coi anh ta như người xa lạ?
Đối với câu hỏi của Lý Mộ, Lý Tang Du không cự tuyệt nhưng cũng không đồng ý, chỉ thẫn thờ nhìn qua tầng mây bên ngoài cửa sổ.
Chuyến đi này sẽ có kết cục gì đây?
Cô không dằn lòng được mà kéo Lý Mộ vào lòng, cô thật sự không hi vọng đứa nhỏ này sẽ phải gánh vác chuyện của người lớn: “Đứng cứ lo lắng trước cho mẹ như thế, cứ làm việc gì mình muốn làm, chỉ khi con vui thì mẹ mới có thể vui được, biết chưa? Người đó và con cũng có quan hệ máu mủ, con cũng có thể nhận người đó làm ba.”
Cả đoạn đường lại rơi vào im lặng.
Máy bay đảo mắt đã tới thành phố A.
Lý Tịch lúc ở trên máy bay nói liên mồm, sau khi nghe nhạc thì mới ngủ được một lát. Bây giờ sắp xuống máy bay nên bé vô cùng kích động.
Nhìn thấy Lý Tịch hoạt bát, Lý Tang Du cảm thấy con gái như vậy mới là tốt nhất, ầm ĩ một chút cũng không sao, trẻ nhỏ có sức sống mới là quan trọng.
Lấy được hành lý, thuận theo mọi người đi xuống.
“Mẹ… người đó…” Lý Mộ đi ở phía trước, bàn tay nhỏ kéo kéo góc áo Lý Tang Du, ra hiệu cô nhìn về phía phương xa: “Lục… Lục…”
Bóng lưng xa xa, chỉ cần nhìn một chút liền biết là ai.
Lục Huyền Lâm?
Khi bốn mắt nhìn nhau, mọi sự chuẩn bị tâm lý mà Lý Tang Du làm trước khi tới nơi này giống như đã bị đánh bại hoàn toàn.
Lý Tang Du cố gắng khống chế tâm tình của mình, bọn trẻ ở trước mặt cô cũng phải giả vờ lạnh nhạt.
Nhưng khi bốn mắt đối diện, cô mới phát hiện, ánh mắt của anh kỳ thật đã theo dõi ở bên này từ lâu, thời gian trong mắt của anh như đã dừng lại, chăm chú nhìn chằm chằm ba mẹ con bọn họ.
Trong lòng Lục Huyền Lâm đã sớm lao nhanh như ngựa chạy, anh biết không thể cứ nhìn mẹ con bọn họ như vậy được, nhưng ánh mắt lại không có cách nào di chuyển đi được.
Bốn mắt chạm nhau rất nhanh, nhưng tất cả tình cảm chân thật nhất đều xuất hiện trong khoảnh khắc ấy. Sau đó hai người đồng thời thu hồi ánh mắt lại. Giống như người yêu đã lâu không gặp mặt, bây giờ lại ngẫu nhiên gặp lại ở sân bay.
Lần chạm mắt này so với lần trước gặp mặt, Lục Huyền Lâm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trong lòng vẫn nổi lên một gợn sóng rất nhỏ, cũng không đến mức cảm thấy hít thở không thông, nhưng loại cảm giác này lại khiến anh suốt đời khó có thể quên nổi.
Thái Vũ Hàng và cô đã đến với nhau, cuộc sống hài hòa như vậy thật sự khiến người ta hâm mộ. Đó cũng vẫn luôn là chuyện anh muốn làm cùng cô.
Anh hiện tại, chỉ còn lại đau lòng và hối hận.
Nhưng tất cả những thứ này chỉ có thể trách chính anh thôi.
Là tự tay anh giao cô cho người khác, vậy thì hiện tại anh có quyền gì để bất mãn chứ?
Chuyện anh làm sai, cũng chỉ có anh là người phải gánh chịu, cho dù trong lòng có đau giống như dao cứa thì cũng là chính anh mài dao, tất cả đều là gieo gió gặt bão.
Đời người vốn là có qua có lại, không ai là thánh nhân cả. Anh không phải, Lý Tang Du cũng không phải. Cô vẫn luôn xa cách anh lâu như vậy, bây giờ lấy cái gì để cô có thể tha thứ cho anh đây?
Năm đó Lục Huyền Lâm dùng đủ mọi thứ làm khó dễ cô, hiện giờ hiểu được chân tình của mình, muốn xoay chuyển thì đã mất đi tư cách.