So với như vậy, chi bằng không có con!
Để cô một mình gánh chịu cuộc hôn nhân tăm tối như vực sâu không đáy này là được rồi.
Tài xế không tiện hỏi nguyên nhân, đưa cô đến một cửa hiệu thuốc.
Xuống taxi, Lý Tang Du bước vào hiệu thuốc, nhất thời không biết nên hỏi thế nào.
“Xin hỏi cô cần gì ạ?” Nhân viên bán hàng nhìn ra cô đang do dự.
“Tôi muốn… mua một hộp thuốc.”
“Dùng cái này đi.” Nhân viên bán hàng thấy cô ngại ngùng là đã hiểu.
Lý Tang Du trả tiền, bước ra ngoài.
Vào khoảnh khắc bước ra ngoài, cô nghe thấy nhân viên xì xào to nhỏ, âm thanh không cố ý hạ thấp, nói mấy câu lạnh lùng như không biết kiềm chế.
Đây rõ ràng là đang chỉ cô, cô cũng không cần phải giải thích, đến được đây chỉ đơn thuần là tình cờ, sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, cô cần gì phải so đo.
Ra khỏi hiệu thuốc, nhìn hộp thuốc trong tay, trong lòng Lý Tang Du rất chua xót.
Tối qua nếu không phải anh, cô có phải ngượng ngùng thế này không?
Lúc này, một mùi thơm bay đến, càng làm dậy lên cảm giác đói bụng của cô.
Nhìn quanh, ở cách đó không xa có một quầy bán mì đêm.
Cô không chút do dự bước qua, gọi một bát mì.
Sau khi ông chủ trả lời thì bắt tay vào làm.
“Này, người đẹp, muộn thế này mà đi một mình? Anh đây mời em, được không?” Mấy tên thô lỗ ngồi ở bàn bên, cặp mắt háo sắc nhìn Lý Tang Du.
Lý Tang Du chẳng buồn để ý, thật sự chỉ muốn yên tĩnh một lát, nhưng đến đâu cũng bị quấy rầy.
Nói thì nói thôi, còn đi qua đây nữa.
Một tên đàn ông đặt mông xuống ngồi đối diện Lý Tang Du, trơ trẽn nhìn cô: “Ăn một mình cô đơn lắm, anh ăn cùng em nhé.”
Muốn yên thân xem ra không được rồi, Lý Tang Du đứng dậy: “Ông chủ, tôi không ăn nữa.” Nói xong thì muốn đi.
“Muốn đi?” Tên lưu manh đứng dậy chặn đường cô.
Người đến không có thiện ý, mấy người bàn khác thấy tình hình không ổn, cũng không ăn nữa, sợ dính phải thị phi nên lần lượt đi mất, đến cả ông chủ cũng trốn sau bệ.
Nói không sợ là giả, đừng nói một mình cô đối phó với ba người, cho dù là một chọi một, cô cũng không phải đối thủ.
“Không thì muốn làm gì?” Trong lòng Lý Tang Du đang run rẩy.
“Anh cũng không muốn làm gì, chỉ muốn em tiếp bọn anh thôi, hihi…”
Lý Tang Du vẫn luôn có một vóc dáng kiêu ngạo và gương mặt khiến người khác đố kỵ, phụ nữ nhìn đều đố kỵ, đàn ông nhìn lại càng khó tự khống chế.
Tên lưu manh vừa nói vừa giơ bàn tay lông lá, định sờ lên người Lý Tang Du.
“Bốp”, bị Lý Tang Du đập vào gạt ra: “Muốn tôi tiếp các anh cũng được, cho tôi ăn bát mì đã.”
“Ồ, biết điều đấy.” Tên lưu manh mở cờ trong bụng, quay về ông chủ hét lớn: “Ông chủ chết rồi đấy à, còn ngây ra đấy nữa? Mau làm mì đi.”
Ông chủ vội vàng gật đầu, bưng mì lên.