Cả hai người họ không hề nhớ đến việc này, bây giờ bị ba nói như thế khiến Lục Huyền Lâm bỗng chốc không biết trả lời thế nào.
“Là…”
“Là sốt nhẹ thôi ạ.” Lý Tang Du giành nói: “Ba à, con lớn rồi nên ba đừng lo, bây giờ cảm sốt là chuyện thường thôi mà, không tính là việc lớn gì đâu.”
“Vậy cũng không được chủ quan.” Lục Huyền Lâm phối hợp theo.
“Đúng vậy, nghỉ ngơi cho tốt, rất nhiều bệnh lúc còn trẻ không chú ý, tích tụ lâu dài trở thành bệnh nặng đấy. Ba thấy con mấy hôm nay đừng đi làm nữa, khỏi bệnh rồi tính.”
“Được ạ, con nghe lời ba.” Lý Tang Du ngoài miệng đồng ý.
Cô đã từ chức từ lâu nên cũng không đi làm.
Con gái nghe lời, con rể quan tâm con gái, điều này khiến ba Lý vui từ tận đáy lòng.
Sau khi Lý Uyển Khanh trở về, ông ấy luôn lo lắng việc này sẽ làm cuộc hôn nhân của con gái trở nên bất ổn, bây giờ xem ra là do ông ấy lo thừa rồi.
Lục Huyền Lâm thoáng nhìn lên lầu: “Uyển Khanh sao rồi ạ?”
“Con bé vẫn chưa chịu ra khỏi phòng, đang giận bản thân mình.” Tiêu Hà đi tới.
“Con đi lên xem thử…”
“Con đừng đi, để Tang Du đi đi, hai đứa con gái cũng dễ nói chuyện hơn, để hai đứa nó tâm sự, biết đâu sẽ giải quyết được khúc mắc của Uyển Khanh.” Ba Lý nói.
Ba mình đã lên tiếng, Lý Tang Du cũng không từ chối: “Vậy để con vào thăm con bé.”
Ba Lý đã lên tiếng, Lục Huyền Lâm cũng không còn gì để nói, anh đành đứng dưới lầu chờ.
Lý Tang Du lên lầu hai, gõ cửa phòng Lý Uyển Khanh: “Tôi đây!”
Vài giây sau, cửa phòng được mở ra.
Hai người liếc nhìn lẫn nhau.
“Hai người đúng là phu xướng phụ tùy nhỉ!” Không nhìn thấy Lục Huyền Lâm, trong mắt Lý Uyển Khanh ánh lên sự thất vọng.
Lý Tang Du đi thẳng vào trong: “Nói thế nào thì trên danh nghĩa tôi vẫn là chị của cô, tâm trạng em gái không tốt, người làm chị như tôi hẳn nên đến thăm chứ?”
“Mèo lại đi khóc chuột à, đừng có giả mù sa mưa nữa.” Vẻ mặt Lý Uyển Khanh đầy khinh bỉ.
“Là thật hay giả cũng chẳng cần lo.” Lý Tang Du tìm một nơi ngồi xuống, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, cô đã quen với cái thói chanh chua này của Lý Uyển Khanh từ lâu rồi.
Lúc không có những người khác, việc đấu võ mồm giữa hai người từ trước tới giờ chưa hề che giấu.
Lý Tang Du hiểu tính tình Lý Uyển Khanh, mấy năm không gặp, cô ta vẫn ganh đua với cô như ngày nào.
“Bây giờ tôi đã trở lại rồi, khi nào thì chị mới rời khỏi nhà họ Lục đây?”
Lý Tang Du nhướng mày: “Còn phải xem tâm trạng của tôi đã.”
Lý Uyển Khanh biến sắc: “Còn muốn chờ Lục Huyền Lâm đuổi khỏi đó sao?”
“Vậy thì sao, nhiều năm qua tôi vẫn sống như thế mà, nhịn thêm chút nữa thì có là gì.” Lý Tang Du nhún vai, tỏ vẻ bất cần.
“Chị gái thân yêu của tôi, sự kiêu ngạo của chị đâu mất rồi? Chị không tự biết thân biết phận à? Tại sao hai năm không gặp mà chị lại trở nên đê hèn như vậy chứ?” Trong mắt Lý Uyển Khanh tràn đầy sự châm chọc.