“Chẳng lẽ anh muốn mặc thứ này?” Lý Tang Du kinh ngạc nhìn trang phục thú bông đáng yêu nặng nề, khó tin nhìn về phía Thái Vũ Hàng.
Thứ này không hề hợp với hình tượng của anh ta, ai có thể nghĩ tới một ngôi sao lớn như vậy lại biến thành thú bông chứ? Mà còn là loại ngốc nghếch đáng yêu.
“Thế nào, cô chưa thấy ngôi sao lớn mặc trang phục thú bông sao?”
Thái Vũ Hàng nói.
Lý Tang Du càng kinh ngạc: “Anh nói ngôi sao lớn các anh đều chơi như vậy?”
Chẳng lẽ cô lạc hậu, không biết trong giới giải trí còn có trò chơi này?
Thái Vũ Hàng sờ mũi có vẻ hơi lúng túng, nhưng vẫn cố giải thích.
“Đúng vậy, trên đường có nhiều thú bông như vậy, khó tránh khỏi là người nổi tiếng nào đó đang trải nghiệm cuộc sống.”
“Tôi tin anh mới lạ đó, anh Thái Vũ Hàng, chẳng lẽ anh có sở thích hóa trang chứ?” Lý Tang Du ngẩng đầu hỏi anh ta.
Cô đưa tay chọc vào đầu gấu đen trên mặt đất, cảm giác mềm mại làm cho cô yêu thích không nỡ rời tay, không nhịn được sờ thêm.
Thái Vũ Hàng đánh nhẹ vào tay nhỏ của cô, sau đó anh ta cầm đầu gấu đen lên đội lên đầu mình.
Anh ta đắc ý nói: “Cô xem tôi mặc bộ đồ này vào, không tin còn có người có thể nhận ra tôi.”
Lý Tang Du nghe anh ta nói thì bật cười, không khỏi cười ra tiếng, một lúc sau mới ngừng được.
Cô nhíu mày nhìn về phía Thái Vũ Hàng, trong mắt có ý cười, giống như một đóa hoa hồng đỏ chói mắt.
“Nếu như phóng viên nhìn thấy anh như vậy thì chắc chắn anh sẽ lên trang đầu đó.”
Trong lòng Thái Vũ Hàng đã tính toán, cong môi cười: “Vậy bọn họ phải phát hiện ra mới được.”
Anh ta khom lưng mặc trang phục thú bông lên, Lý Tang Du giúp anh ta đội đầu gấu đen lên, Thái Vũ Hàng cao hơn một mét tám, dáng người cao gầy mang theo trang phục gấu đen đứng lên.
Cả người được che phủ hoàn toàn, miễn cưỡng lộ ra bắp chân thon gọn.
“Tôi đã đánh giá thấp con gấu đen này, có hơi nặng.” Giọng Thái Vũ Hàng truyền qua trang phục thú bông, giọng nói vốn gợi cảm nam tinh bỗng nhiên trở nên rầu rĩ, không hiểu ra sao có chút đáng yêu.
Trên thực tế đây là lần thứ nhất anh ta mặc trang phục thú bông, nhưng cảm giác không tệ.
Anh ta nhìn vào gương khoa chân múa tay, động tác vốn lưu loát cũng trở nên chậm chạp, hai cánh tay đen không nhúc nhích rất đáng yêu.
Lý Tang Du nhìn động tác đáng yêu của anh ta thì bật cười.
“Thật là đáng yêu, anh như vậy…..”
Sắc mặt Thái Vũ Hàng trong trang phục thú bông tối sầm lại, người phụ nữ này thật là, sao có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả một người đàn ông chứ.
Anh ta đẩy Lý Tang Du vào đống trang phục thú bông, bởi vì trang phục thú bông rất mềm mại, cho nên không hề đau.
“Đáng yêu cái gì, chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao?”
Lý Tang Du điếc không sợ súng, nằm trong đống trang phục thú bông, ý cười trên mặt không giảm, cho dù co bị đẩy ngã vẫn cảm thấy Thái Vũ Hàng rất đáng yêu.
Giống như một con gấu đen nổi giận.
“Đẹp trai, giá trị nhan sắc của anh là đỉnh cao!”