Lúc đi ra bàn làm việc, bước chân của anh dừng lại, sau khi gặp được cô thì anh làm thế nào đây? Có thể nói gì chứ?
Quan tâm chuyện đó làm gì, gặp được cô rồi tính sau.
Lục Huyền Lâm rảo bước đi ra khỏi văn phòng.
…
“Tôi không đi đâu, cảm ơn ý tốt của mọi người, tôi xin nhận tấm lòng này.” Lý Tang Du khéo léo từ chối lời mời của Triệu Nguyệt Sương ở đầu bên kia điện thoại.
Với tình hình sức khỏe hiện giờ của cô, đừng nói là chơi thâu đêm, chỉ uống rượu thôi cũng đã không ổn chút nào rồi, đi chỉ tổ làm mọi người mất hứng, chi bằng không đi.
Thân thể này đi theo cô đã chịu không ít giày vò, nếu không tiếp tục cố gắng tu dưỡng nghỉ ngơi cho lại sức, chỉ sợ sẽ thực sự để lại di chứng nào đó.
“Với cả này, có phòng thuê rẻ hơn một chút không? Giúp tôi tìm xem, tôi muốn…”
“Tang Du, cô làm thật à? Sáng nay tổng giám đốc vẫn bảo…” Triệu Nguyệt Sương còn chưa nói hết câu đã bị Lý Tang Du ngắt lời.
“Lát nữa nói chuyện tiếp nhé, tôi cúp trước đây.” Cúp điện thoại xong, Lý Tang Du đứng trên lầu hai, há hốc mồm nhìn xuống lầu một.
Nếu không phải cô thu dọn đồ của mình cả buổi chiều thì quả thật cô còn tưởng mình đi nhầm nhà.
Đầu cầu thang lầu một trang trí một mảnh hoa hồng lớn, kéo dài đến khắp phòng khách, rất nhanh cả lầu một đều trở thành vườn hoa hồng.
Từng đóa hoa hồng nở rộ như đặc biệt chào đón cô xuống lầu, yêu kiềm diễm lệ, trên cánh hoa còn vài giọt đọng sương sớm óng ánh sáng long lanh, có thể thấy được độ tươi của những đóa hoa này.
Hoa hồng?
Cô không tin Lục Huyền Lâm sẽ tặng cô hoa hồng, lại còn làm một không gian lớn như vậy.
Lúc ở sơn trang lần trước, anh tặng hoa cho cô đều là chủ ý của A Minh, Lục Huyền Lâm không hề biết.
“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không xuống ăn cơm đi?” Lục Huyền Lâm mặc tạp dề đang bưng một đĩa thức ăn đi từ trong bếp ra.
“Ờm…” Lý Tang Du vừa xuống lầu vừa nhìn quan sát xung quanh phòng khách, tìm kiếm bóng người ai đó: “Hôm nay Lý Uyển Khanh sẽ tới đây à? Vậy để tôi ra ngoài luôn bây giờ.”
Thảo nào hôm nay anh lại về sớm như vậy.
Đôi tình nhân muốn hẹn hò, cô ở đây chỉ khiến người ta chướng mắt, chẳng phải như vậy rất thiếu tinh tế hay sao.
Lục Huyền Lâm sững sờ: “Ra ngoài? Đi đâu?”
“Anh vẫn còn tâm trí quan tâm tôi đi đâu ư?” Lý Tang Du cứ vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Lục Huyền Lâm vội vàng mở miệng: “Đồ ăn cũng đã làm xong hết còn ra ngoài làm gì? Mau ăn cơm đi.”
“Tôi á?” Lý Tang Du kinh ngạc dùng tay chỉ vào mình.
“Ở đây còn có người thứ ba nào hả?”
“Ơ…”
Đúng là hôm nay đến cả người giúp việc cũng không có ở đây, cả nhà chỉ có hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, không có người thứ ba.