Lý Tang Du vừa khóc vừa nói, Vu Thiến chưa từng thấy Lý Tang Du như thế. Trong ấn tượng của cô ta, Lý Tang Du rất kiên cường, cũng không bao giờ cúi đầu, gần như cô ta chưa từng thấy Lý Tang Du yếu đuối.
Hôm nay, Lý Tang Du hết lần này đến lần khác khiến Vu Thiến cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lại nói không ra lời là lạ ở chỗ nào.
“Cô có phải bị hồ đồ rồi không? Ngay cả tính cách cũng thay đổi.” Nói xong, Vu Thiến đi vào phòng vệ sinh, vắt một cái khăn ướt rồi đi ra, định đắp lên trán Lý Tang Du.
Phát hiện Lý Tang Du dường như ngủ thiếp đi rồi.
Vừa rồi còn đang khóc, sao lại ngủ nhanh như vậy chứ?
Vu Thiến càng nghĩ càng không thấy không đúng, cô ta đẩy Lý Tang Du, vẫn không có phản ứng.
Một màu trắng dưới gối đã thu hút sự chú ý của Vu Thiến, cô ta lấy vật đó từ dưới gối ra và nhìn thấy là một chai thuốc rỗng, trên đó viết: Thuốc ngủ!
Vu Thiến càng hoảng sợ, càng dùng sức lay lay Lý Tang Du, sợ hãi lớn tiếng hô: “Lý Tang Du, cô tỉnh lại đi, có phải cô uống hết rồi không? Lý Tang Du …”
Lý Tang Du giống như đang ngủ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Lần này Vu Thiến thật sự bị dọa không nhẹ, tay chân đều nhũn ra, nói chuyện với cô lâu như vậy vẫn không phát hiện cái chai dưới gối cô. Trong lúc hoảng loạn cô ta lấy điện thoại di động ra, không đi tìm ai mà lại gọi thẳng cho Lục Huyền Lâm.
Lúc này cô ta chỉ có thể nghĩ tới Lục Huyền Lâm, dù sao người có thể giúp Lý Tang Du cũng chỉ có Lục Huyền Lâm thích hợp nhất.
Điện thoại cứ đổ chuông hết lần này đến lần khác nhưng lần nào cũng đều bị đối phương cúp máy.
Vu Thiến không nản lòng gọi điện thoại, cuối cùng Lục Huyền Lâm cũng nhận điện thoại.
“Tôi đã nói cô làm ơn đừng gọi điện thoại cho tôi…”
“Lục Huyền Lâm, không xong rồi, Lý Tang Du xảy ra chuyện.”
“Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cô ấy, cô ấy đã tự tử.”
“Tút!”
Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, loại thủ đoạn tự tử này anh đã nghe được rất nhiều lần rồi, cũng đã sớm thành thói quen rồi.
Vu Thiến sững sờ nhìn điện thoại di động phát ra tiếng tút tút, không hiểu là mình nói sai câu nào.
Anh cứ như vậy chán ghét chính mình sao?
Nhất thời, Vu Thiến không hiểu sao lại thấy ghen tị với Lý Tang Du, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt trắng bệch gần như trong suốt của Lý Tang Du, cô ta vẫn cắn răng gửi cho Lục Huyền Lâm một tin nhắn Mesenger, Mesenger ngoại trừ tên khách sạn thì là một ảnh chụp bây giờ của Lý Tang Du.
Gửi Mesenger xong, Vu Thiến lại gọi 115, cô ta không thể chắc chắn Lục Huyền Lâm có đến hay không. Cũng không thể để Lý Tang Du chết trước mặt cô ta được, đến lúc đó cho dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Lúc xe cứu thương chạy tới, Lục Huyền Lâm cũng tới, thấy Lý Tang Du hôn mê bất tỉnh được đưa vào xe cứu thương.
“Cô đã nói gì với cô ấy?” Giọng điệu của Lục Huyền Lâm không tốt chất vấn Vu Thiến.
“Em có thể nói gì với cô ấy chứ? Anh nghĩ cô ấy sẽ tự sát vì mấy lời nói của em sao?
Từ trước đến nay Lý Tang Du cũng không phải là người có tính cách yếu đuối không chịu nổi lời đồn nhảm, điểm này ai quen biết cô đều biết.