Lý Tang Du không dám dùng tên thật của mình, cô suy nghĩ một hồi rồi mới mở miệng: “Cứ nói là một người bạn cũ.”
Thái Linh gật đầu như hiểu như không rồi nhấc máy nội bộ lên gọi.
Trong lòng thì đang trỗi dậy tinh thần hóng chuyện dạt dào, không ngờ bạn cũ của thư ký A Minh lại xuất chúng thế này. Vậy mà lúc trước anh ta còn dám nói trước mặt mọi người là mình chưa yêu đương gì nữa chứ, hóa ra lại là bịp bợm à.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Từ buổi chiều hôm qua sau khi đưa ra quyết định kia, tinh thần của A Minh vẫn luôn trong tình trạng rất căng thẳng.
Khi Thái Linh gọi điện tới nói rằng có ai đó đang tìm anh ta ở quầy lễ tân và tự nhận là bạn cũ, A Minh lập tức có thể chắc chắn ngay.
Nhất định là Lý Tang Du.
Anh ta vội vàng chạy đến quầy lễ tân, suýt chút nữa thì đã hất đổ mất chiếc cốc trên bàn làm việc.
Khi đến quầy lễ tân rồi thực sự nhìn thấy Lý Tang Du đang đứng trước mặt mình, anh ta mới nhận ra rằng những ngày này không phải anh ta và Tổng giám đốc bị điên
Mặc dù cô đeo chiếc kính râm cực lớn nhưng không thể sai vào đâu được.
Lý Tang Du thực sự còn sống!
A Minh cảm thấy mình luống cuống đến mức không biết để tay chân vào đâu, vừa mở miệng định gọi là mợ chủ, nhưng còn chưa thốt lên lời thì chợt nhận ra là mình hấp tấp.
“Chúng ta nên vào bên trong nói chuyện thì hơn.” A Minh bước tới phía trước, bên trong là một phòng nghỉ độc lập được trang bị cả phòng trà cho khách ngồi đợi.
Lý Tang Du không để ý nhiều lắm đến cái tên Lý Tang Du kia, cô đi theo A Minh vào phòng nghỉ.
Thái Linh ở quầy lễ tân cũng hóng hớt, nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người không chịu dời mắt. Vừa rồi thư ký A Minh rất kích động đến mức không nói được gì.
Phòng nghỉ.
A Minh rót một cốc nước chanh đặt ở trước mặt Lý Tang Du, sau đó khép nép đứng một bên. Giống như trước kia, anh ta vẫn tôn trọng cô như Lý Tang Du của Lục Huyền Lâm.
“Anh không ngạc nhiên khi gặp tôi sao?” Lý Tang Du lên tiếng trước để xoa dịu bầu không khí hơi căng thẳng.
Người cải tử hoàn sinh đứng trước mặt không phải nên vô cùng kinh ngạc ư? Lý Tang Du thầm nghĩ một thoáng, giác quan thứ sáu nói với cô rằng A Minh đã biết cô còn sống từ lâu.
Quả nhiên, A Minh đang ngồi đối diện với cô hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Ban đầu đúng là rất kinh ngạc, nhưng khi tôi nghĩ Lý Tang Du… À không phải, là cô Lý! Nghĩ đến việc cô không muốn phô trương nên tôi đành kìm nén lại sự kinh ngạc của mình.”
Lúc đầu còn hơi lắp, nhưng càng về sau thì A Minh càng ăn nói trôi chảy, tìm ra cái cớ cũng dễ như trở bàn tay. Nói xong còn cười xuề xoà hai tiếng để che giấu sự gượng gạo.
Ai ngờ bầu không khí trong phòng nghỉ bỗng chốc lại trở nên ngượng ngùng. Chính A Minh đã can thiệp vào lịch trình của Lý Tang Du, điều này khiến anh ta càng thêm mất tự nhiên.
Mặc dù Lý Tang Du không có ý định làm khó nhưng bề ngoài cô vẫn nghiêm mặt chất vấn: “Có phải anh đã biết chuyện tôi chưa chết từ lâu rồi không?”
“Không phải đâu, tôi chỉ… Có lẽ không giỏi…”
“Nói thật!”
Lý Tang Du rất nghiêm túc về vấn đề này. Ánh mắt của A Minh lại né tránh nên đương nhiên cô không thể tin vào cái cớ của anh ta.