Trong mắt của người nhà họ Lục, anh giống như là một kẻ điên, điên điên dại dại, không giống như là người bình thường.
Cho dù ông cụ Lục có đánh, có mắng như thế nào, mẹ Lục có đau lòng gần chết, anh cũng không phản ứng. Thẳng cho đến khi có một ngày, ông cụ Lục không thể nhịn được nữa mà xé những lá thư anh coi như bảo vật thành từng mảnh nhỏ, anh mới mở miệng nói chuyện.
“Ông nội, đừng có xé, xé rồi, cháu vẫn có thể dán lại.”
Ông nội?
Ông cụ Lục và mẹ Lục vô cùng kinh ngạc.
Cho đến nay, Lục Huyền Lâm toàn gọi ông cụ Lục là ông già, lần này đột nhiên lại gọi ông nội, không khiến cho người ta giật mình mới là lạ.
“Haizz!”“ Ông cụ Lục thở dài một hơi, chống gậy đi ra ngoài.
Lục Huyền Lâm quỳ trên đất, từ từ nhặt những mảnh giấy vụn dưới đất.
Lúc này, có một đôi chân nhỏ đạp lên chỗ giấy vụn.
Lục Huyền Lâm thuận theo hai cái chân nhỏ mà nhìn lên, lại nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn, hồng hào, mũm mĩm, đôi mắt to ngập nước đang nhìn anh.
“Cậu cả nằm dài ở dưới đất, xấu hổ quá đi…” Giọng nói non nớt của trẻ con vẫn còn chưa tròn vành rõ chữ.
Lục Huyền Lâm kinh ngạc nhìn gương mặt trước mắt mình, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Trước kia anh không thích trẻ con, anh chê chúng ồn ào.
Bây giờ không biết tại sao anh lại đột nhiên có một loại tình cảm đặc biệt với trẻ con.
Tiền Vũ Lam, năm nay hai tuổi, là con gái của Tiền An Na, ai cũng không biết ba của đứa trẻ này là ai. Năm đó, Tiền An Na cố chấp muốn sinh đứa nhỏ này ra, bị tất cả người nhà họ Tiền phản đối.
Nhưng khi đứa nhỏ được sinh ra đời, lập tức có thể nắm được trái tim của mọi người.
“Vũ Lam, cậu cả có thể ôm cháu một cái được không?”
Tiền Vũ Lam duỗi cánh tay nhỏ nhắn, mập mạp ôm lấy cổ Lục Huyền Lâm.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn ngay lập tức đánh tan sự kiên cường cuối cùng trong lòng Lục Huyền Lâm, nước mắt rơi lách tách.
Nếu như Lý Tang Du chưa chết, nếu như chờ thêm mấy tháng nữa, anh cũng sẽ có một đứa nhỏ như thế này, là con của mình.
Bây giờ, cái gì cũng mất đi.
Lục Huyền Lâm ôm Tiền Vũ Lam thật chặt, tham lam hít lấy hương sữa phát ra từ trên người cô bé, tùy ý để nước mắt rơi xuống.
Hành động không nói nên lời làm cho tất cả những người ở đây đều không khỏi xúc động.
Trước kia, Lục Huyền Lâm táo bạo, ngang ngược, có lẽ sẽ khiến cho người khác phải kiêng kị ba phần, nhưng mà bây giờ đã nhổ mất gai, không còn anh uy hiếp, ngược lại khiến cho người ta thấy chua xót.
“Ai nha, cậu cả ơi, mau buông cháu ra đi.” Tiền Vũ Lam bị Lục Huyền Lâm ôm chặt lại phát ra tiếng kháng nghị.
Lục Huyền Lâm không nỡ buông tay.
“Tiền An Na, mẹ còn không chịu đến đây cứu con, con sẽ bị ôm nghẹt chết đó…”
Một câu nói đậm chất trẻ con lập tức khiến cho những người ở đây cười buồn.