Đây… Đây là Tiền An Na sao?
Động tác của Tiền An Na liền mạch lưu loát, thuần thục trôi chảy, rõ ràng cô chính là một người biết võ.
Lý Tang Du kinh ngạc đến độ sắp rớt cằm.
Cô ấy trở nên lợi hại như vậy từ khi nào vậy?
“Lên! Lên hết cho tao!”
Cô gái côn đồ vốn khống chế được Lý Tang Du và Lâm Hân cũng buông lỏng tay, cùng nhau xông lên trước.
Lý Tang Du vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Hân, cởi áo trên người bọc cho cô ta.
Trong mắt Tiền An Na, bọn côn đồ đánh nhau chẳng khác gì chơi đồ hàng cả. Cô dễ dàng quật ngã bọn họ giống như bắt con gà con.
Chưa đầy năm phút sau, chỉ còn lại một mình Triệu Thùy Dung lẻ loi.
Nhìn cô gái giống như ma quỷ trước mắt, cuối cùng Triệu Thùy Dung cũng biết sợ hãi, hai chân hơi run rẩy nói: “Đừng… Đừng tới đây, tao là con gái của chủ tịch thành phố đấy… A!”
“Ồ? Con gái của chủ tịch thành phố à? Ghê gớm quá nhỉ!” Tiền An Na nắm lấy cánh tay của cô ta vặn ngược ra phía sau, tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng vang lên, cánh tay của Triệu Thùy Dung treo giữa không trung với một độ cong kỳ lạ.
Y tá và bác sĩ bên cạnh tận mắt nhìn thấy cánh tay của cô ta bị kéo sai vị trí một cách cứng rắn như vậy khiến trong lòng bọn họ cũng run lên.
Triệu Thùy Dung kêu la thảm thiết, cô ta được mấy em gái côn đồ vừa mới tỉnh lại đỡ rời khỏi đây, trong miệng vẫn còn không ngừng nói lời hung ác.
“Mặc kệ mày là ai, Tiền An Na tao ghét nhất bị người khác nói tao đen! Muốn trả thù tao à, tao đón tiếp bất cứ lúc nào!” Tiền An Na không thèm nhìn Triệu Thùy Dung, cô đỡ hai người đang trợn mắt há hốc mồm ngồi dưới đất dậy, hỏi Lý Tang Du: “Chị dâu không sao chứ?”
“Không… Không sao!” Lý Tang Du nhanh chóng hỏi Lâm Hân: “Có bị thương ở đâu không?”
Cũng may nơi này là bệnh viện, bị thương chỗ nào cũng có thể nhờ bác sĩ chữa trị ngay.
Triệu Thùy Dung đi rồi, y tá mới run rẩy đi vào dọn dẹp hiện trường.
Phòng này không thể ở được nữa rồi, vật dụng đều đã bị đập bể nát, chỉ có thể đổi cho hai người một phòng bệnh khác thôi.
Lâm Hân ngồi trong phòng bệnh kiểm tra tình hình vết thương, Tiền An Na và Lý Tang Du thì ngồi trên ghế bên ngoài.
“An Na… Chị không biết, hóa ra em còn biết võ đấy…” Lý Tang Du thật sự khiếp sợ, quả thật cô đã bị dáng vẻ rạng ngời của Tiền An Na thuyết phục.
“Ha ha, có gì đâu, trước kia em từng học sơ sơ.”
“Sơ sơ… Vậy nếu em học kỹ càng thì…”
Dựa vào kỹ xảo cận chiến chuyên nghiệp của Tiền An Na, e rằng ngay cả Lục Huyền Lâm cũng phải khen ngợi cô vài phần.
“Trước kia suốt ngày nhìn người khác huấn luyện quân sự, bản thân em cũng cảm thấy ngưỡng mộ nên lén học mấy bài quyền của quân đội.”
“Em còn đi huấn luyện quân sự nữa à?” Lý Tang Du nhìn cô ấy.
“Không tính là đi quân sự. Em chỉ học sơ qua chút chiêu thức phòng thân thôi, dù sao chỗ đó không nhận nữ binh, nếu không em cũng rất muốn đi làm quân nhân một lần đấy!” Tiền An Na xoa cằm, nét mặt hiện đầy vẻ tiếc nuối.